Tần Lãng có rất nhiều cách để thay đổi kết quả của trận linh tính tranh đấu này, nhưng Tần Lãng cũng có những lo ngại của chính mình, hắn không thể bại lộ thân phận của mình, cho nên phải ra tay bằng phương thức tinh tế, "hợp lý" để giúp Linh Võng giành chiến thắng. Bởi vậy, phương pháp mà Tần Lãng áp dụng chính là vây công thủ lĩnh của Trảm Tiên Kim Vệ. Không sai, chính là vây công! Tần Lãng, Cố Thanh Tầm và hai đệ tử Bồng Lai khác cùng nhau xuất thủ, đối tượng tấn công chính là thủ lĩnh của Trảm Tiên Kim Vệ. Trong mắt tu sĩ khác, cách làm của Tần Lãng quả thực là tự tìm đường chết, bởi vì số lượng Trảm Tiên Kim Vệ lên tới hơn ngàn người, mà bọn họ đều có hải thú, hải quái cường đại làm tọa kỵ. Quan trọng nhất là Trảm Tiên Kim Vệ chính là một trong những quân đội mạnh nhất trong Hải Nhân nhất tộc, loại cường đại này cũng không phải là thổi phồng, bất luận tu sĩ nào có can đảm khiêu khích uy nghiêm của bọn họ, sớm đã bị đánh nát thành tro bụi. Vậy thì lúc này, Tần Lãng, Cố Thanh Tầm bốn người chủ động tấn công Trảm Tiên Kim Vệ, làm sao cũng khiến người ta cảm thấy như trứng chọi đá. Nhưng mà, Tần Lãng cũng không cho là như vậy, đúng như câu "bắn người trước bắn ngựa, bắt giặc trước bắt vua", mục tiêu tấn công của bọn họ chính là thủ lĩnh của Trảm Tiên Kim Vệ, bởi vì Tần Lãng biết lúc này thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ đang toàn lực kháng cự với Linh Võng, lúc này nàng ta thực chất là đang yếu thế. Lúc này, Tần Lãng cũng minh bạch vì sao Trảm Tiên Kim Vệ đều phải lấy hải thú, hải quái cường đại làm tọa kỵ, đây chính là bởi vì khi linh tính của bọn họ tập trung ở cùng một chỗ, bản thân lực phòng ngự của bọn họ tương đối yếu, cho nên cũng chỉ có thể dựa vào hải quái và hải thú để phòng ngự. Cho nên nói, lúc này khi Tần Lãng tấn công thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ, con hải thú của nàng ta lập tức ra tay phòng ngự phản kích, mấy con hải quái bốn phía cũng đồng thời làm viện thủ, nhưng là hải thú dù sao cũng là hải thú, cho dù có lực lượng cường đại, lại không có bao nhiêu trí tuệ cao minh, điều này cũng liền chú định phản ứng của chúng chậm hơn Tần Lãng và Cố Thanh Tầm một chút. Công kích của Tần Lãng và Cố Thanh Tầm bốn người không chỉ tấn mãnh, mà lại phối hợp lẫn nhau vô cùng xảo diệu, ra tay trước chiếm ưu thế, đủ để diệt đi con hải thú tọa kỵ của thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ trước khi chi viện của hải thú khác đến. Oanh long!~ Đúng như Tần Lãng dự liệu, công kích của bốn người bọn họ hoàn toàn đánh trúng con hải thú kia, cho dù là thể hình của một đạo hải thú này tương đối khổng lồ, lại cũng gánh không được liên thủ công kích của bốn người Tần Lãng, càng không được nói công kích của Tần Lãng tên này tương đối xảo quyệt, độc ác, con hải thú này trong chớp mắt đã mất đi năng lực công thủ, cùng lúc đó thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này cũng liền bại lộ dưới sự vây công của bốn người. Đây chính là thủ đoạn vây Ngụy cứu Triệu. Thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này lúc này không thể không rút về linh tính của nàng vào nhục thân, nếu không, nhục thể của nàng sẽ bị triệt để chém giết. Cho dù không có nhục thân sau đó, linh tính của nàng chưa hẳn sẽ biến mất, nhưng Tần Lãng tin tưởng nàng khẳng định sẽ không làm ra lựa chọn như vậy, bởi vì mất đi nhục thân sau đó, sẽ triệt để mất đi bản thân, linh tính của nàng có lẽ sẽ không biến mất, nhưng lại có thể bị linh tính khác dung hòa. Quả nhiên, thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này không thể không rút linh tính của mình về, dùng cái này để bảo toàn nhục thể của nàng. Nhưng hậu quả của việc nàng làm như vậy lại là khiến cho linh tính tổng thể của nàng không thể hoàn toàn phối hợp, giao phong linh tính với Linh Võng lập tức liền ở vào thế hạ phong. Mà linh tính của Linh Võng lại là một thể, cho nên dưới tình thế này, linh tính của Linh Võng lại lần nữa chiếm cứ thượng phong, thế là mấy Trảm Tiên Kim Vệ mất đi nhục thân của bọn họ, nhưng linh tính của bọn họ lại không bị Linh Võng thôn phệ. Đã chiếm cứ thượng phong, Tần Lãng cũng liền không cần thiết phải cùng thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này cùng chết nữa, cho nên lập tức cùng Cố Thanh Tầm thối lui. Mà lúc này Cố Thanh Tầm cũng hoàn toàn nghe theo an bài của Tần Lãng. Thế là, hai bên lại lần nữa hình thành thế đối đầu, khác biệt là mấy Trảm Tiên Kim Vệ mất đi nhục thân, linh tính của bọn họ cũng chỉ có thể vĩnh viễn hiến cho "Hải Đế" rồi. Trảm Tiên Kim Vệ đại khái là chưa từng chịu thiệt thòi như vậy, thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ kia nhìn chằm chằm Tần Lãng, toàn thân sát khí tựa hồ cũng muốn đốt cháy nước biển của Vô Tận Hàm Hải: "Các ngươi những tên đáng chết này, lại dám như thế mạo phạm Hải Nhân nhất tộc của chúng ta! Ta bây giờ lập thệ, nhất định phải khiến các ngươi tan xương nát thịt!" "Ưm... lời dọa người như tan xương nát thịt thì không cần nói nữa, ngươi vẫn là suy nghĩ thật kỹ vì sao trước đó lại thất bại đi." Tần Lãng bình tĩnh nói: "Mục tiêu công kích của chúng ta là nhục thể của ngươi, chỉ cần linh tính của ngươi không trở về nhục thân, chúng ta liền không thể lấy được thắng lợi, mấy Trảm Tiên Kim Vệ này cũng sẽ không mất đi nhục thân. Nhưng ngươi vì bảo toàn nhục thân của mình, lại lựa chọn hy sinh nhục thân của người khác. Cho nên, vấn đề chân chính không nằm ở chúng ta, mà nằm ở chính ngươi, hoàn toàn chính là bởi vì sự tự tư của ngươi, đã tạo thành tử vong của mấy Trảm Tiên Kim Vệ này." "Bọn họ không phải là tử vong! Linh tính của bọn họ trở về Hải Đế, đây là vinh dự lớn nhất đối với bọn họ!" Thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này nói như thế, lời này nói ra cho dù là xinh đẹp, nhưng chính nàng hiển nhiên là không muốn để linh tính trở về chỗ Hải Đế. "Không sai, trở về Hải Đế là vinh dự của bọn họ, nhưng ngươi sao lại không đi?" Cố Thanh Tầm hừ lạnh một tiếng, không ngần ngại chút nào làm một động tác xát muối vào vết thương của tên này, nhưng nhìn có vẻ Trảm Tiên Kim Vệ này lại một chút cũng không quan tâm. "Chúng ta vì Hải Đế mà chiến đấu, hy sinh là sự tình khó tránh khỏi, sớm muộn gì ta cũng sẽ hy sinh, nhưng không nên là bây giờ. Bây giờ, ta muốn vì Hải Đế mà chiến đấu, hơn nữa lấy được thắng lợi!" Thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này nói như thế. "Ưm... nghĩ không ra ngươi còn thật sự là đấu chí cao ngạo đấy. Bất quá, nhìn tình thế trước mắt, ngươi cảm thấy các ngươi có thể lấy được thắng lợi sao? Ngươi xác định không phải đang nằm mơ?" Tần Lãng bình tĩnh nhìn những Trảm Tiên Kim Vệ này, đang suy nghĩ làm sao có thể dùng phương thức "bình thản" một chút để tiêu diệt bọn họ. Cố Thanh Tầm và Tần Lãng không thể dễ dàng như thế trở về Bồng Lai Đảo, bởi vì Tông chủ Thanh Tùng đạo nhân của Bồng Lai Đảo nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách để khiến Cố Thanh Tầm "biến mất". Cho nên nói, Cố Thanh Tầm cần phải chứng thực giá trị của chính mình, khiến Bồng Lai Đảo từ trên xuống dưới đều ý thức được tầm quan trọng của nàng. Nếu như các Thái Thượng Trưởng lão của Bồng Lai Đảo đều cảm thấy Cố Thanh Tầm là chân chính khả tạo chi tài, là có thể dẫn dắt Bồng Lai Đảo đi hướng huy hoàng, vậy thì cho dù là Thanh Tùng đạo nhân cũng không thể động đến nàng rồi, đó là chuyện không nghi ngờ gì nữa. Chỉ là, như thế nào mới có thể tạo thế cho Cố Thanh Tầm? Liền rơi vào trên thân người Hải Nhân này rồi. Tần Lãng cũng mặc kệ lai lịch của những Hải Nhân này, mặc kệ bọn họ là Trảm Tiên Kim Vệ gì, dù sao chỉ cần tiêu diệt một đám Hải Nhân, Cố Thanh Tầm tất nhiên là danh tiếng lan truyền lớn, muốn không nổi danh cũng khó rồi, trên toàn bộ Bồng Lai Đảo không có khả năng còn có tồn tại nào phong độ hơn nàng. Bởi vậy, còn như thủ lĩnh Trảm Tiên Kim Vệ này đang nói cái gì, Tần Lãng thật sự là một chút cũng không quan tâm. Tần Lãng nhìn bọn họ liền như là đang nhìn một đám sinh vật đã chết mà thôi. Dù sao đối với Tần Lãng mà nói, hắn cho dù không quá thích giết chóc, nhưng nếu có cần, hắn sẽ không chút do dự tiến hành giết chóc, đây chính là tư duy của một bá chủ kỷ nguyên đỉnh cấp.