Lưu Chí Giang nghe lời này của Phùng Khôi, cũng coi là hoàn toàn bị chọc giận, cả giận nói: "Phùng Khôi, ngươi cái lão cẩu. nhật đấy! Ngươi thật sự cho rằng mình không tầm thường sao, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó điên do Diệp Trung Đình nuôi mà thôi. Hôm nay, ngươi không chết thì là ta vong!" "Tốt! Lưu lão bản, ngươi đã sớm nên có cái tính khí này rồi!" Tần Lãng cười nói, "Thế nhưng ngươi yên tâm, hôm nay sẽ không vong, tất nhiên là Phùng Khôi lão cẩu này sẽ chết, vì chúng ta đã làm tốt bố trí." "Bố trí? Bố trí của ngươi ở đâu?" Phùng Khôi gầm thét một tiếng, "Lão tử đây liền tự xuất thủ giết chết ngươi! Một tiểu tử cảnh giới Dịch Cân cỏn con, ngươi cũng quá kiêu căng rồi, lão tử hôm nay muốn ngươi biết, cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" "Tốt! Phùng Khôi! Lão tử hôm nay liền để ngươi biết cái gì gọi là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!" Người nói câu này không phải Tần Lãng, mà là một người khác, người này chính là cụ Hầu Khôi Vân, ánh mắt của Hầu Khôi Vân rơi vào trên người Phùng Khôi, "Tần Lãng, chính là tên này phái người đánh gãy hai tay của Thanh Sơn sao?" "Không sai. Cụ Hầu, chính là hắn đó!" Tần Lãng cười nói, "Cừu nhân gặp mặt hết sức mắt đỏ. Lão gia tử, đây chính là cừu nhân của cháu trai ngài, ngài hung hăng mà xử lí hắn đi!" Gầm! Hầu Khôi Vân ngay cả lời cũng lười nói, biết Phùng Khôi là cừu nhân, lập tức động thủ. Lục Thanh Sơn chính là cục cưng trong lòng của cụ Hầu Khôi Vân, Phùng Khôi vậy mà phái người đánh gãy hai tay của Lục Thanh Sơn, đây chính là hoàn toàn chạm tới giới hạn của lão gia tử, cho nên Hầu Khôi Vân nhìn thấy Phùng Khôi, trong nội tâm cũng chỉ có một ý niệm: thu thập hắn! Cụ Hầu Khôi Vân đã là hơn chín mươi tuổi rồi, nhưng vì công phu luyện tới cảnh giới nội tức, cho nên延年益壽 (duyên niên ích thọ), nhìn qua cũng chỉ khoảng hơn bảy mươi tuổi mà thôi, mà lại công phu luyện tới tầng này, cho dù là đến tuổi già, công phu cũng sẽ không thoái hóa bao nhiêu, cho nên lão gia tử không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay đúng là tấn mãnh không gì sánh được, cả người như là một con cự viên, thân hình thoắt cái, đi thẳng đến trước mặt Phùng Khôi, Thông Tí quyền triển khai, trực tiếp đánh vào lồng ngực Phùng Khôi, nắm đấm uy vũ sinh phong, ngay cả ống tay áo cũng phồng lên, hình thành một cỗ kình phong! Thật mạnh mẽ! Phùng Khôi trong lòng kinh hãi than một tiếng, cho dù hắn cũng là cường giả cảnh giới nội tức, lại cũng không dám cùng Hầu Khôi Vân cứng đối cứng, chỉ có thể tạm thời lui ra, tạm tránh mũi nhọn. Rầm! Cú đấm này của Hầu Khôi Vân thất bại, đánh vào trên đồ dùng bằng gỗ đàn hương phía sau Phùng Khôi, trên ghế tựa của bộ gia cụ bằng gỗ đàn hương dày kia, lập tức xuất hiện một cái động nhỏ bằng nắm đấm! Thế nhưng, lúc này Tần Lãng đã không kịp khen hay rồi, bởi vì sáu tên "Ưng" thủ hạ của Phùng Khôi đã xuất thủ về phía Tần Lãng. Sưu! Sưu! Sưu! Sưu! Sưu! Ngay tại lúc này, trên lồng ngực của một tên "Ưng" xông lên phía trước nhất vậy mà cắm năm thanh phi đao, đao đao nhập thịt, mà lại trên thân đao còn lấp lánh quang mang màu xanh u ám, không biết là đã bôi bao nhiêu loại độc dược. "Ám khí Đường Môn——" Tên "Ưng" trúng đao này phát ra một tiếng bi thiết, bởi vì hắn thật sự rất bi ai, năm thanh phi đao tất cả đều cắm trên lồng ngực của hắn, điều này sao có thể không bi ai chứ, mà lại trên đao còn có kịch độc, đây tất nhiên phải chết không nghi ngờ gì nữa. Nghe thấy bốn chữ "ám khí Đường Môn" này, năm tên Ưng khác không hẹn mà cùng dừng lại, nhất thời sửng sốt không dám lên động thủ, bởi vì bốn chữ ám khí Đường Môn này thực sự quá có lực uy hiếp. Mà lại, một đồng bạn của bọn hắn liền chết ở trước mặt, mà bọn hắn vậy mà không thấy rõ ràng đối phương là làm sao xuất thủ thả ám khí. Đương nhiên, Tần Lãng căn bản không có động thủ thả ám khí, cho nên năm tên "Ưng" này không thấy rõ ràng hắn làm sao thả ám khí cũng là đương nhiên. "Trước tiên giết chết một tên, miễn cho tất cả đều bị ngươi giết chết!" Thanh âm của Đường Tam vang lên ở cửa ra vào, tên này có vẻ mặt tươi cười, giống như căn bản không có để mấy tên thủ hạ này của Phùng Khôi để ở trong mắt. Đương nhiên Đường Tam có vốn ngạo mạn, bởi vì công phu của hắn tuy rằng kém những tên "Ưng" này một chút, nhưng là Đường Tam có ám khí, có phi đao, cho nên thực lực chỉnh thể của hắn, tuyệt đối là ở trên mấy tên "Ưng" này. Mà lại, hiện tại bảy tên Ưng chỉ còn lại năm tên, Tần Lãng và Đường Tam muốn thu thập bọn hắn cũng liền càng thêm dễ dàng một chút. Chứng kiến ám khí Đường Môn, năm tên "Ưng" đều bị chấn nhiếp. Đường Tam khẽ rung động phi đao trong tay, dùng ánh mắt nghiền ngẫm quan sát năm tên "Ưng" này, lại đột nhiên nói một câu: "Lục Thanh Sơn, ngươi dù sao cũng là người thừa kế của Ca Lão Hội, làm sao còn không ra mặt thu phục những tiểu đệ này đây." "Đường Tam, tay của ta còn chưa khỏi hẳn đâu, hành động đương nhiên phải chậm một chút, huống chi bản lãnh của ta cũng không lớn bằng ngươi và Tần Lãng." Thanh âm của Lục Thanh Sơn vang lên ở cửa ra vào, sau đó sải bước đi vào, hướng về phía năm tên "Ưng" nói: "Mấy vị, các ngươi đều là nhân tài của Ngoạ Long Đường, hẳn là biết Ngoạ Long Đường nguồn gốc từ Ca Lão Hội, Bào ca nhân gia nhận Hoàng nhận Giáo. Đều là huynh đệ của bang hội, hà khổ cứ muốn giúp Trụ vi ngược!" "Ngươi tính là cái thá gì!" Năm tên "Ưng" còn lại tuy rằng đã mất đi sự sắc bén, nhưng là tính tình lại vẫn còn, bọn hắn đương nhiên sẽ không để Lục Thanh Sơn để ở trong mắt. "Ta là Lục Thanh Sơn, đời trước chủ soái của Ca Lão Hội, cháu cố của tổng chủ soái các hảo hán giang hồ trên sông ở Lưỡng Hồ, Xuyên Thục Lục Vĩnh Xuyên, con cháu duy nhất của Lục gia, người thừa kế duy nhất của Ca Lão Hội!" Lục Thanh Sơn nói câu này thời điểm khí thế mười phần, bởi vì trong nội tâm dâng lên sự kính ngưỡng đối với tiên tổ, dù sao cái niên đại đó dám đứng ra cùng kẻ xâm lược liều mạng chiến đấu tới cùng, kia cũng là chân chính hảo hán! Năm tên "Ưng" đều bị khí thế của Lục Thanh Sơn chấn nhiếp, một người trong đó nói: "Không sai, Ngoạ Long Đường là phân đường của Ca Lão Hội, chỉ có điều nói không bằng chứng, ngươi dựa vào cái gì chứng minh!" "Tín vật ở trong tay!" Lục Thanh Sơn lấy tín vật chủ soái của Ca Lão Hội ra, năm tên "Ưng" hai mặt nhìn nhau, căn bản không biết thứ này là thật hay giả, thế nhưng Phùng Khôi lại cười lạnh một tiếng, "Tốt! Thế mà là tín vật chủ soái của Ca Lão Hội, vừa vặn đoạt lấy, lão tử cũng coi là lập công lớn!" Có được tín vật này, địa vị của Ngoạ Long Đường liền càng thêm danh chính ngôn thuận, thậm chí Diệp Trung Đình có thể dựa vào thứ này thay thế chủ trì các sự vụ của Ca Lão Hội. Người của Ngoạ Long Đường đã tìm kiếm tín vật chủ soái nhiều năm, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại xuất hiện ở trong tay Lục Thanh Sơn, đúng là đi mòn giày sắt không tìm được, có được rồi lại không mất công phu! "Phùng Khôi, ngươi mơ tưởng cướp đoạt!" Hầu Khôi Vân hừ lạnh một tiếng, quyền pháp càng ngày càng mãnh liệt, sửng sốt ghìm chặt Phùng Khôi, khiến hắn căn bản không cách nào rút người ra đối phó Lục Thanh Sơn. Mà lúc này, Trần Dương cũng xuất hiện, hơn nữa bên cạnh Trần Dương còn mang theo một đội giúp đỡ. Nhìn thấy Trần Dương xuất hiện, Lưu Chí Giang cuối cùng cũng thở phào một hơi: "Dương thúc, lão nhân gia ngài cuối cùng cũng xuất hiện rồi!" "Nếu là ta không còn xuất hiện nữa! Phùng Khôi lão cẩu này vậy sẽ phải lật trời rồi!" Đã xé rách mặt mũi, Trần Dương cũng lười cùng Phùng Khôi khách khí, "Phùng Khôi, ngươi thật sự cho rằng dễ dàng như vậy liền có thể dẹp yên Chí Giang sao, chỉ cần ta còn ở đây, liền dung không được ngươi cái tên chó điên này động thủ với người Lưu gia! Còn như mấy tên nhị ngũ tử mà ngươi mua chuộc, lão tử hôm nay vừa vặn thanh lý mất tất cả! Còn có các ngươi "Ưng con", các ngươi thật muốn động thủ với người Lục gia sao? Đừng quên, hiện tại Ngoạ Long Đường trên danh nghĩa vẫn là đường khẩu của Ca Lão Hội, nếu là các ngươi dám động thủ với người thừa kế của bang hội, đó chính là phạm quy định của bang hội, là phải xử lí bằng cực hình đó!"