Thiếu Niên Y Tiên

Chương 1811:  Đoàn Vu Thần Tự Nhiên



Từ cảnh kiếm bạt nỗ trương biến thành "bàn chuyện làm ăn", đây vốn là một chuyện đột ngột, nhưng giữa Tần Lãng và Hào Ba Lỗ, sự chuyển đổi này thế mà lại hết sức trôi chảy, nguyên nhân trong đó cũng rất đơn giản, bởi vì cả hai bên đều không có tất yếu phải liều mạng. Thứ nhất, giữa hai bên không có huyết hải thâm cừu gì; tiếp theo, cả hai bên đều là người trong thần đạo, cho dù sống mái với nhau, cho dù có thắng thua, muốn tiêu diệt đối phương cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ngược lại, nếu thông qua phương thức bàn chuyện làm ăn để đạt được lợi ích riêng phần mình mong muốn, vậy dĩ nhiên là việc tốt nhất. Hào Ba Lỗ tuy rằng trí tuệ cao minh, nhưng hắn không biết Tần Lãng chỉ là đang giả vờ Uy di với hắn mà thôi. Hào Ba Lỗ đại khái cho rằng tất cả những người tu hành thần đạo đều ích kỷ giống hắn, cho rằng Tần Lãng cũng là loại người gặp đại nạn thì ai lo thân nấy, lại không biết Tần Lãng không giống những người này: Tần Lãng không muốn làm chúa cứu thế gì, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không bán đứng đồng bào của mình. Hào Ba Lỗ dẫn Tần Lãng tiến lên về phía lãnh địa của Đoàn Vu Thần Tự Nhiên. Hai người hành tẩu trong tuyết, giống như hai cái bóng lướt qua nhanh chóng, thân pháp rất nhanh. Phương hướng Hào Ba Lỗ tiến lên là khu vực trung tâm của Châu Phi, nơi đây nằm ở phụ cận xích đạo Địa Cầu, vốn là địa phương nóng nhất trên Địa Cầu, nhưng bây giờ khí ôn lại có thể sánh ngang với vùng cực. Ven đường, Tần Lãng nhìn thấy không ít thi thể bị đông chết, thi thể người, thi thể động vật, cũng có thi thể thực vật. Nhưng, đồng thời cũng không ít người còn sống, rất nhiều người đều nói chuột là sinh vật có khả năng thích ứng mạnh nhất, nhưng Tần Lãng lại cho rằng nhân tài mới là sinh vật có khả năng thích ứng mạnh nhất, bởi vì nếu con người ở trong trạng thái cực độ đói bụng, ngay cả chuột cũng sẽ bị người ăn hết. Cho nên, cho dù là cả đại lục Châu Phi bị băng phong, y nguyên có không ít người sống sót. Ven đường Tần Lãng dùng tinh thần lực cảm ứng được có không ít người tồn tại, những người này hoặc là ẩn thân trong hầm ngầm, hoặc là ở trong những căn nhà kín mít. Bọn họ hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian, nhưng nếu như không thể được cứu viện kịp thời, không thể được cung cấp đồ ăn sung túc, chỉ sợ kết cục của bọn họ sẽ rất thảm. Đồng thời, những người này phải đối mặt không chỉ là đói bụng và rét lạnh, bọn họ còn cần đối mặt với uy hiếp của sinh vật dị giới. Những sinh vật được gọi là "thế giới ma pháp" trong thần thoại phương tây kia, chúng cũng không giống như trong truyền thuyết thiện lương như vậy, càng không dùng ma pháp giúp loài người thực hiện nguyện vọng mỹ hảo gì, chuyện mà chúng am hiểu nhất, chính là dùng ma pháp săn giết loài người. Mà Hào Ba Lỗ, với tư cách là người phát ngôn của thiên địa ý chí, đã thể hiện đầy đủ đặc tính "thiên địa bất nhân", hoàn toàn phớt lờ những người này bị sinh vật dị giới săn giết. Trong miệng hắn còn rất đạm mạc nói với Tần Lãng: "Đều là một số con sâu đáng thương đã mất đi lòng kính sợ đối với các vị thần của thiên địa, chỉ khi tai họa diệt vong giáng lâm, bọn họ mới sinh ra lòng kính sợ đối với thiên địa. Tần tiên sinh, ngươi nói đúng không?" "Không sai, Hào Ba Lỗ tiên sinh." Đã Hào Ba Lỗ da đen đều không để ý đến chết sống của những người này, Tần Lãng cần gì phải giả làm chúa cứu thế. Huống hồ, năm nay ngươi đối xử tốt với người ta thì lại làm sao, người ta chưa hẳn sẽ cảm kích ngươi. Ai cũng biết những năm này Hoa Hạ rải tiền khắp thế giới, cho các nước nghèo tiền, cho các hào môn Âu Mỹ những đơn hàng lớn, một vị hào khách như vậy thì cũng phải bằng hữu khắp thiên hạ đúng không? Nhưng kết quả như thế nào đây, một khi Hoa Hạ xảy ra sự tình, ai đã đứng ra nói giúp Hoa Hạ? Phi tốc趕 đường, sau nửa giờ, Tần Lãng và Hào Ba Lỗ đã đến lãnh địa nơi Đoàn Vu Thần Tự Nhiên đặt chân. Nơi đây là một đại sơn cốc, nói chính xác hơn thì hẳn là một đại hẻm núi mới đúng. Hẻm núi này nằm ngay dưới mặt đất bằng phẳng, giống như bình nguyên bị sức mạnh khổng lồ sinh sinh xé rách ra. Mà khi đến phụ cận hẻm núi này, Tần Lãng liền cảm nhận được sóng năng lượng kì lạ, đây không phải linh khí đất trời, nhưng lại có chút tương tự với linh khí đất trời, hẳn là thiên địa nguyên khí của thế giới ma pháp. Mỗi một thế giới đều có bản nguyên lực lượng của tự thân, thiên địa nguyên khí độc lập. Thiên địa nguyên khí của thế giới Địa Cầu chính là linh khí, mà thiên địa nguyên khí của thế giới ma pháp, chúng gọi nó là "chi lực nguyên tố", mà "chi lực nguyên tố", từ ngữ này tự nhiên là do Hào Ba Lỗ nói cho Tần Lãng biết. "Chi lực nguyên tố của thế giới ma pháp, chúng phân chia thành mấy loại nguyên tố, có nguyên tố gió, đất, nước, lửa, quang minh, thậm chí còn có ám nguyên tố thần bí. Nhưng theo ta hiểu rõ, bản chất của những nguyên tố này đều giống nhau, khác biệt nằm ở việc người sử dụng dùng ma pháp gì. Tần tiên sinh, lực lượng ma pháp, thật đúng là thần diệu. Một khi ngươi lĩnh ngộ lực lượng ma pháp, tin tưởng ngươi sẽ đều khinh thường công phu Hoa Hạ mà ngươi vẫn cho rằng đáng tự hào, hắc hắc... Tóm lại, ta cũng không nói nhiều nữa, hi vọng chúng ta hợp tác chân thành, đến lúc đó ngươi tự nhiên cũng có thể được đến vô số lợi ích." Hào Ba Lỗ cười hắc hắc nói, sau đó chỉ vào hẻm núi phía trước nói: "Sau này, nơi đây sẽ trở thành nguyên địa của thời đại mới, văn minh mới của đại lục Châu Phi." Những người này thật đúng là tiên phong, thiên địa kiếp nạn này còn chưa chân chính giáng lâm, những người này thế mà đã bắt đầu ước ao và thành lập thời đại mới rồi, đây có lẽ cũng coi là lo xa đi. Tần Lãng biết làm những chuyện này không chỉ là một mình Hào Ba Lỗ, mà còn có những người khác, tỷ như Quách Tùng Tường của Quách gia, cái thần điện Olympus mà hắn gia nhập cũng là như thế. Những người này chuẩn bị mượn lúc thiên địa kiếp nạn đến để chân chính "phong thần", giẫm đạp chúng sinh dưới chân. Thế giới này chính là buồn cười như thế. Người nghèo, người hạ đẳng liều mạng truy cầu bình đẳng, tự do, hi vọng thế giới tiến bộ, có thể rút ngắn khoảng cách với quyền quý; mà giai cấp quyền quý lại y nguyên không thỏa mãn địa vị thống trị của tự thân, bọn họ càng hi vọng thế giới thụt lùi, hi vọng bọn họ có địa vị cao hơn, trở thành đế vương cao cao tại thượng, thậm chí trở thành thần linh vĩnh viễn cao cao tại thượng. Cho dù là đế vương, cũng có thể bị người hạ đẳng lật đổ, nhưng thần linh lại vĩnh viễn cao cao tại thượng, thậm chí có thể vĩnh sinh. Đây đều là một đám người khát vọng phong thần! Những tên kia của thần điện Olympus là như thế, người của Đoàn Vu Thần Tự Nhiên này cũng là như thế. Đến bên cạnh hẻm núi, Tần Lãng có thể nhìn thấy phía dưới hẻm núi không bị băng tuyết bao phủ, ngược lại là một cảnh tượng sinh cơ dạt dào, mà trong đó khiến người chú mục nhất chính là cây cối bên trong hẻm núi. Cây cối xanh tốt um tùm, bao phủ cả hẻm núi, nhìn lên giống như một mảnh rừng rậm xanh biếc, nhưng mà trên thực tế đây không phải là một mảnh rừng rậm, mà chỉ là một gốc cây mà thôi, hơn nữa đây là đại thụ đến từ dị thế giới. "Đây chính là Cây Tinh Linh của thế giới ma pháp rồi, một gốc đại thụ này có thể cung cấp ma pháp nguyên tố cho người tu hành, mà một gốc đại thụ này càng là trưởng thành, ma pháp nguyên tố có thể cung cấp thì càng nhiều, đây chính là bảo bối thật tốt!" Hào Ba Lỗ cảm thán một tiếng, tung mình nhảy xuống, hạ xuống trong hẻm núi. Hẻm núi này rất cao, chí ít có mấy trăm mét độ cao, nhưng tên này rơi xuống tốc độ lại không nhanh, giống như một mảnh lá cây bay lả tả trong gió vậy. Đồng thời, Tần Lãng lưu ý đến bốn phía cơ thể Hào Ba Lỗ có một loại sóng năng lượng kì lạ, loại sóng năng lượng này không phải linh khí đất trời, mà là ma pháp nguyên tố —— nguyên tố gió!