Thiếu Niên Y Tiên

Chương 1737:  Thấy quỷ rồi



Nhậm Vô Pháp của Ma tông, Gia Bố Hoạt Phật của Mật tông, Huyền Cơ Đạo nhân của Đạo giáo, về phía Độc tông tự nhiên là Tần Lãng ra mặt. Tuy nhiên, đồng thời Tần Lãng cũng đại biểu cho Long Xà bộ đội, bởi vì Võ Minh Hầu hiện tại hoàn toàn lui về tuyến hai, chuyện của Long Xà bộ đội hoàn toàn giao cho Võ Thải Vân và Tần Lãng. Lần này Võ Minh Hầu cũng sẽ xuất thủ, nhưng hắn sẽ không tham gia chỉ huy chiến tranh. Mặc dù là liên hợp tác chiến, nhưng trên thực tế kế hoạch tác chiến là do nhân sĩ chuyên nghiệp của Long Xà bộ đội lập ra. Có kinh nghiệm tấn công Bạch Âm thành lần trước, kế hoạch do Long Xà bộ đội đề ra tự nhiên liền càng thêm đáng tin, dù sao cũng đã có hiểu biết về điểm mạnh và điểm yếu của những sinh vật vong linh này. Kế hoạch là trước đó đã thông qua thảo luận của mọi người, hiện tại chỉ là dựa theo kế hoạch chấp hành mà thôi. Long Xà bộ đội và tiền trạm của Độc tông đã xuất phát đi bố trí rồi. Trực tiếp công thành khẳng định là không được, cho nên lần này phương thức áp dụng cùng lần trước giống nhau, chỉ có thể áp dụng kế dụ địch, dẫn đối phương ra khỏi thành, sau đó tìm cách vây quét. Tần Lãng đã lặp đi lặp lại xem qua kế hoạch tác chiến này rồi, hắn cho rằng là hoàn toàn khả thi. Dù sao trí tuệ của những sinh vật vong linh này là nhược điểm chí mạng, dẫn chúng ra khỏi thành vây quét cũng không phải là không có khả năng. Nhưng là, khi Tần Lãng nhìn thấy hình ảnh quan sát từ trên cao của tòa thành thị vong linh kia, Tần Lãng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng. Hắn cầm lấy hình ảnh trước mặt mình nhìn một chút, sau đó nói một tiếng: "Thật sự là thấy quỷ rồi!" "Địa phương này vốn là địa phương quỷ quái." Nhậm Vô Pháp cười ha ha một tiếng, sau đó hỏi Tần Lãng rốt cuộc nhìn ra cái gì. "Bố trí địa phương này, cùng Lạc Dương thành cổ đại y như đúc!" Tần Lãng nói, "Nhưng là, chỉ là so với Lạc Dương thành lớn hơn gấp mấy chục lần! Đây là phiên bản lớn của Lạc Dương thành!" "Không thể nào?" Nhậm Vô Pháp cầm lấy hình ảnh, hình ảnh này trông không rõ ràng lắm, bởi vì bầu trời của thế giới vong linh này vĩnh viễn đều là xám xịt, tựa hồ không có cái gọi là trời xanh mây trắng, bầu trời nơi đây vĩnh viễn đều là một kiểu. Nhưng là, sau khi Nhậm Vô Pháp nhìn kỹ lại, cũng cảm thấy bố trí của tòa thành thị vong linh này thật sự rất giống thành thị cổ đại của Hoa Hạ. Có phải là Lạc Dương thành hay không thì hắn không biết, nhưng đích xác rất có phong cách thành cổ Hoa Hạ. "Đích xác là cách cục của Lạc Dương thành." Huyền Cơ Đạo nhân, người vẫn luôn rất ít nói, nói một câu. Những người như vậy thông thường rất ít nói, nhưng một khi nói ra tất nhiên sẽ có phân lượng. Nói tới, so với Ma tông và Mật tông, mối quan hệ giữa Đạo giáo và Độc tông là bất ổn nhất, cho nên đại biểu Đạo giáo thông thường cũng rất ít phát biểu, chỉ cần âm thầm phát tài là được. Còn về ý kiến gì đó, người Đạo giáo cũng không đề cập tới. Dù sao, sở dĩ Đạo giáo có thể tiến vào trận doanh của Tần Lãng, cùng Độc tông cùng nhau tiến vào dị giới vơ vét tài nguyên tu hành, đều dựa vào quan hệ giữa Thanh Thành phái và Độc tông. Nếu không thì Thần Đạo tông và toàn bộ Đạo giáo đều không có cách nào tham gia vào "thịnh yến" này. Hiện tại, chuyện làm ăn linh đan của Độc tông vẫn là giao cho Thanh Thành phái quản lý. Bây giờ chuyện làm ăn linh đan của Thanh Thành phái hầu như đã đạt được quốc tế hóa, lợi ích ở bên trong lấy được tự nhiên là cực kỳ nhiều. Lại nói Tần Lãng nhìn thấy "Lạc Dương thành" này không khỏi có chút kinh ngạc. Thậm chí theo Tần Lãng mà nói, Lạc Dương thành ở địa phương này mới thật sự là Lạc Dương thành, mà Lạc Dương thành trên mặt đất, không chừng là một món hàng sơn trại. Thần Đô Lạc Dương, đại khái là thành cổ nổi danh nhất của Hoa Hạ. Dù sao nơi đây trước sau có mười ba vương triều kiến đô ở đây, đích xác xem như là thánh địa vương triều. Chỉ là, hiện tại ở thế giới vong linh xuất hiện một "đô thành" tương tự, thế nào cũng khiến người ta cảm thấy không quá đúng. Tuy nhiên, kế hoạch tác chiến đã bắt đầu thực thi rồi, người cũng đã phái đi ra. Cho dù là hiện tại có gì không ổn, Tần Lãng cũng không có khả năng từ bỏ trận chiến này. Dù sao, mọi người không thể thất thủ Bạch Âm thành, thời gian không đợi người, nhất định phải tấn công một tòa thành thị, sau đó vơ vét tài nguyên tu hành trong đó. Nhưng vì để cẩn thận, Tần Lãng quyết định tự mình đi một chuyến. "Thần Đô" quỷ dị này cách Bạch Âm thành lộ trình mấy ngàn km. Mấy ngàn km, nghe có vẻ vượt qua quá lớn, nhưng cũng là bởi vì thế giới này quá rộng lớn. Sau khi tấn công xong Bạch Âm thành, nhân viên nghiên cứu của Long Xà bộ đội cũng có người nhập trú nơi đây, bắt đầu nghiên cứu thế giới này, phát hiện thế giới này vẫn là một hình cầu hoặc có thể nói là một tinh cầu, nhưng lại so với Địa Cầu lớn hơn ít nhất gấp mấy trăm lần, cho nên khoảng cách mấy ngàn km đối với thế giới này mà nói, căn bản không tính là gì. Đương nhiên, đối với Tần Lãng mà nói liền càng không tính là gì rồi. Dù sao Tần Lãng đã chiếm lấy con tọa kỵ vốn thuộc về Hồng Quân, có con ngựa ngàn dặm vong linh không cần ăn uống ngủ nghỉ này, đạt tới bên ngoài ngàn km thật ra cũng rất nhanh. Mặc dù con chiến mã này không cần ăn đồ ăn, nhưng Tần Lãng sau khi tới mục đích, hắn vẫn là đưa cho con chiến mã này một viên tinh thạch vong linh, xem như là thưởng cho nó. Xoay người xuống ngựa, khoảng cách đến "Thần Đô" này đã không còn xa nữa. Nhưng là, tòa thành thị này thật sự quá hùng vĩ. Nếu Lạc Dương thành trên mặt đất nhìn thấy nó, nhất định sẽ quỳ gối. Tường thành của tòa thành thị này chính là cao tới trăm mét, mà lại tường thành này có vẻ hết sức lâu đời, kiên cố, tựa hồ bất kỳ lực lượng nào cũng không có cách nào lay động nó. Cũng khó trách nhân viên trinh sát trước đó không phát hiện ra cách cục của tòa thành thị này và Lạc Dương thành cổ đại hầu như là giống nhau, bởi vì tòa thành thị này thật sự quá lớn, đứng ở bên ngoài thành thị này, căn bản không có cách nào nhìn trộm được toàn cảnh của nó. Tường thành cao lớn như vách núi, ở phía trên tường thành có chiến sĩ vong linh mặc giáp đang tuần tra. Mà lại linh hoạt tính của những chiến sĩ vong linh này giống như so với chiến sĩ vong linh của Bạch Âm thành còn cao hơn, lực lượng tựa hồ cũng càng mạnh hơn. Có thể dự đoán, tòa thành thị này hẳn là một miếng xương cứng, rất không dễ gặm a! Mặt khác, thành thị này thế mà lại tương tự với đô thành của Hoa Hạ trước kia. Điều này tựa hồ rất kỳ quái a, ít nhất Tần Lãng rất muốn biết trong đó có hay không có liên hệ gì. Tần Lãng chuồn tới mặt chính của thành thị vong linh này, quả nhiên thấy phía trên cửa thành to lớn viết một chữ, không phải Lạc Dương, cũng không phải Thần Đô, mà là chữ "Chiếu". Nhìn thấy chữ này, trong lòng Tần Lãng càng là cảm thấy cổ quái. Bởi vì nơi đây là thế giới vong linh, cho nên cho dù là thành phố khổng lồ, nơi đây cũng không có bất kỳ giao thương mua bán nào. Chiếu thành này liền như là một ngôi mộ vô cùng to lớn. Mà trong ngôi mộ to lớn này, những kẻ ở bên trong đều là một đám quái vật khủng bố. Tần Lãng khẳng định không có khả năng từ cổng chính tiến vào, dù sao hắn còn chưa có mặt mũi này. Do đó hắn chỉ có thể lựa chọn leo trèo lên từ trên tường thành. Cả người Tần Lãng liền giống như một con thạch sùng, lặng lẽ không một tiếng động leo lên trên tường thành cao trăm mét. Đồng thời lĩnh vực Thánh Đạo của hắn ngăn cách bản thân khí tức, để phòng bị sự tồn tại lợi hại trong thành này cảm ứng được. Trong Bạch Âm thành, có một Đại Vu cổ xưa tên Bạch Âm. Ai biết trong thành thị này sẽ có quái vật gì chứ, dù sao cẩn thận một chút luôn luôn không sai. Không kinh động đến vong linh thủ vệ trên tường thành, Tần Lãng đã đến trên tường thành, sau đó đứng ở trên cao quan sát thành thị này. Và cùng hình ảnh nhận được trước đó giống nhau, Chiếu thành này đích xác là dựa theo cách cục của Lạc Dương cổ đại mà xây dựng. Mà lại trên đá gạch của tường thành còn có khắc hoa mẫu đơn, có thể thấy địa phương này đích xác đang bắt chước Thần Đô Lạc Dương. Khác biệt chính là, Thần Đô Lạc Dương tràn ngập là khí tức lịch sử, mà nơi đây tràn ngập lại là khí tức tử vong.