Nhậm Lệ Mỹ tự nhiên là không rời đi, nàng đương nhiên cũng biết "hầu hạ" hai chữ chỉ là Tần Lãng nói đùa mà thôi, bất quá đối với cảnh giới Võ Thánh, Nhậm Lệ Mỹ cũng có chút tâm thần hướng về, nếu như có thể nhìn thấy Tần Lãng bước vào cảnh giới Võ Thánh, đối với võ đạo tu hành của Nhậm Lệ Mỹ cũng có chút chỗ tốt. Nói đến, Nhậm Lệ Mỹ so với Tần Lãng trước một bước tiến vào cảnh giới Võ Huyền, mà lại cũng nhận được sự ủng hộ toàn lực của Ma Tông, nhưng là bây giờ lại chỉ là miễn cưỡng kết thành Võ Hồn, so với Tần Lãng đã lạc hậu rồi. Hơn nữa, Tần Lãng biết rõ điểm mấu chốt của vấn đề, sở dĩ cảnh giới của Nhậm Lệ Mỹ tăng lên nhanh chóng, đó là bởi vì Nhậm Vô Pháp rất có khả năng đã đoạt lấy Thánh Thai của tên đạo sĩ xui xẻo Thiên Nguyên Đạo Sĩ, sau đó trấn áp ở trong thân thể của Nhậm Lệ Mỹ. Ma Tông công pháp tu hành, chuyên công thuật thải bổ và cướp đoạt, Thiên Nguyên Đạo Sĩ bị Nhậm Vô Pháp trấn áp, sau đó bị áp chế đó cũng là chuyện tự nhiên, bất quá Tần Lãng tuy rằng đã sớm đoán được, lại vẫn luôn không có nói toạc ra, dù sao trong mắt Tần Lãng, Thiên Nguyên Đạo Sĩ cũng là đáng chết, Thánh Thai của hắn có thể vì Nhậm Lệ Mỹ phục vụ, cũng coi như là "lập công" rồi. Tần Lãng đến đây là vì tu hành, mà không phải vì du sơn ngoạn thủy, cho nên Nhậm Lệ Mỹ cũng không có ý định quấy rầy Tần Lãng, ngược lại là từ động biến tĩnh, toàn bộ tinh thần chú ý tu hành của Tần Lãng, hi vọng có thể từ đó tìm được chỗ học hỏi. Cho dù là Ma Tông dốc hết toàn lực, cũng không có khả năng trực tiếp đề thăng Nhậm Lệ Mỹ từ Võ Hồn cảnh lên Thánh Thai cảnh, Phật Tông và Đạo giáo cũng không thể. Muốn kết thành Thánh Thai, nhất định phải là Võ Hồn cảnh đạt tới đỉnh phong, sau đó lại trải qua nhiều năm rèn luyện, mới có thể đi đến một bước kia, đây là không thể mượn bất luận lực lượng bên ngoài nào. Đương nhiên, tuy rằng không có đường tắt, nhưng cũng không có nghĩa là hoàn toàn không có biện pháp khác. Tần Lãng cũng là trong thời gian ngắn đã đạt tới Võ Hồn đỉnh phong, hơn nữa tìm được biện pháp để cảnh giới viên mãn, đó chính là lấy công đức chi lực, Hạo Nhiên Chính Khí quán thông những gì đã học cả đời, từ đó khiến cho cảnh giới đạt tới trạng thái Đại Viên Mãn. Công đức chi lực, Hạo Nhiên Chính Khí, nói nghiêm khắc đều không tính là công phu, nhưng chính bởi vì không phải công phu, cho nên mới có thể khiến công phu của Tần Lãng hoàn toàn quán thông ở cùng một chỗ. Những gì Tần Lãng học được trong đời, thật sự là quá tạp nham, tuy rằng cảnh giới và thực lực tiến triển như bay, nhất là thực lực vượt xa võ giả cùng cảnh giới, nhưng mà như vậy cũng có chút cái giá phải trả, đó chính là các loại võ học rất khó hoàn toàn quán thông, công phu của Tần Lãng có Phật Tông, Độc Tông, Ma Tông thậm chí một số thứ của Đạo giáo và tu hành giới, cái này thật sự là quá tạp nham rồi, tuy rằng Tần Lãng bằng vào Ngư Long Quyết đã hoàn toàn điều hòa nhiều loại công phu lại với nhau, nhưng là muốn hoàn toàn viên mãn, lại là thật sự không dễ dàng, may mắn Tần Lãng ngẫu nhiên phát hiện ra công đức chi lực, lại luyện ra Thiên Tâm Đan, nhận được Hạo Nhiên Chính Khí, cuối cùng ở Đế Kinh Thành nhận được sự tẩy lễ của Thánh Nhân Chi Chương Nho giáo, đặt vững cơ sở Đại Viên Mãn. Cho nên đến bây giờ, tích lũy của Tần Lãng đã đầy đủ rồi, chỉ cần đem nhiều loại võ học sắp xếp một lần, bỏ đi cái dở giữ lại cái hay, cảnh giới tự nhiên là có thể đạt tới Đại Viên Mãn rồi. Kết thành Thánh Thai không khó, cái khó chính là thành tựu Thánh Thai "Chân Thánh", Thế nào là "Chân Thánh"? Lực lượng và đức hạnh cả hai bổ sung lẫn nhau, tương hỗ xứng đôi, đây mới là Chân Thánh Nhân. Chân Thánh Nhân, có đức hạnh và khí thế có thể lấy đức phục người, cũng có thể dựa vào lực lượng lấy lực áp người. Đồng thời sở hữu cả hai điều này, mới coi là Chân Thánh Giả. Cho nên Thánh Thai cũng là như vậy, riêng có lực lượng cường đại vẫn chưa đủ, càng muốn có khí thế cường đại và công đức làm cơ sở. Tần Lãng chính là đã tìm được điểm mấu chốt trong đó, cho nên mới có niềm tin tuyệt đối lần này kết thành Thánh Thai. Hạo Nhiên Chính Khí, bắt đầu bộc phát ra trong thân thể Tần Lãng, Nhậm Lệ Mỹ lập tức cảm ứng được, hơn nữa cảm thấy loại khí thế này làm nàng rất không thoải mái, nhưng là nàng biết đây không phải bất kỳ võ công nào, cho nên liền xem như hộ thể cương khí cũng là không thể phòng ngự được, nhưng may mắn Hạo Nhiên Chính Khí của Tần Lãng cũng không lộ ra ý muốn hại nàng, cho nên loại cảm giác không thoải mái này rất nhanh liền biến mất, Nhậm Lệ Mỹ trong lòng kinh hãi, sau đó liền chú ý tới Tần Lãng lúc này tựa hồ có một loại cảm giác rời khỏi mặt đất thành thánh. Mặc dù Tần Lãng không có vận dụng bất kỳ công phu nào, nhưng Nhậm Lệ Mỹ lại rõ ràng cảm ứng được khí thế bốn phía thân thể hắn càng ngày càng cường đại, có một loại cảm giác làm nàng không dám nhìn thẳng, thậm chí xung quanh thân thể Tần Lãng mơ hồ có tiếng hát thánh khiết, tựa hồ hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ thành thánh phi thăng vậy. Tuy nhiên, đây chỉ là bởi vì Tần Lãng đã vận dụng toàn thân Hạo Nhiên Chính Khí và công đức chi lực mà thôi. Hai thứ này đều là chi pháp tu tâm của Nho giáo, tuy rằng không phải bất kỳ công phu nào, nhưng chính bởi vì không phải công phu, cho nên mới có thể lấy cái này làm cương lĩnh và trung tâm, sau đó quán thông toàn thân tuyệt học của Tần Lãng. Mặt khác, cả hai thứ này đều là những thứ vô cùng thuần khiết, lấy cái này làm trung tâm hình thành Thánh Thai, cũng có thể đảm bảo sự thánh khiết không tì vết của Thánh Thai, từ đó đặt vững cơ sở của Thánh Đạo. Sau khi thông qua công đức chi lực và Hạo Nhiên Chính Khí tẩy rửa thể xác tinh thần, Tần Lãng lúc này đã là Vô Cấu Chi Thể chân chính, Lưu Ly chi tâm rồi, lúc này, Tần Lãng mới đem Thánh Thai của mình hiển hiện ra, bởi vì bây giờ đã đến lúc để Thánh Thai lột xác. Từ Võ Hồn cảnh đến Thánh Thai cảnh, trên thực tế chính là khiến Võ Hồn kết thành Thánh Thai. Rất nhiều võ giả đều là cho là như vậy, cho nên một khi đạt tới Võ Hồn cảnh đỉnh phong, liền bắt đầu không màng tất cả, không kịp chờ đợi mà đột phá rồi, nhưng mà rất nhiều võ giả cũng không thể chân chính lý giải tác dụng trọng yếu của một bước này. Võ Hồn của Tần Lãng đã sớm viên mãn rồi, thậm chí Võ Hồn của Tần Lãng so với bất luận kẻ nào cũng viên mãn hơn, hơn nữa Võ Hồn của Tần Lãng trên cơ bản đều đã ngưng tụ thành thực thể rồi, giống như một "thần linh" cao tám trượng, mang đến cho người ta một loại khí tức túc sát. Võ Hồn của hắn vẫn cứ mang một "mặt nạ", không nhìn thấy khuôn mặt, lại có một loại hương vị nhìn xuống chúng sinh, bất quá giờ phút này khí tức túc sát của Võ Hồn này bắt đầu giảm bớt, hoặc là bị Hạo Nhiên Chính Khí thôn phệ, đồng hóa mất rồi. Lấy lực áp người, có thể đạt được khoái cảm nhất thời; lấy lý phục người, lấy đức phục người, mới có thể trường trị cửu an, đây chính là cái gọi là "Thánh Giả Chi Đạo". Nói tóm lại, chính là "ân uy tịnh thi", "Đức Võ Hợp Nhất". Trước kia Võ Hồn của Tần Lãng thể hiện là lực lượng, mà bây giờ Võ Hồn của hắn dần dần bắt đầu chuyển biến về phía "Đức Võ Hợp Nhất". Cùng lúc đó, khí thế quanh thân Tần Lãng và công phu toàn thân cũng đang phát sinh biến hóa, các loại công phu của các trường phái khác nhau cũng bắt đầu dung hợp lẫn nhau rồi, lần này là chân chính, triệt để dung hòa, đây là bởi vì đã tìm được căn cơ và trung tâm của Thánh Đạo, cho nên các loại công phu của các trường phái đều có thể lấy cái này làm trung tâm, cương lĩnh mà vận chuyển, lẫn nhau giữa bọn chúng cũng không còn sản sinh ảnh hưởng nữa rồi. Lần này Tần Lãng không có thúc giục công phu tự thân, mà là mặc cho những công phu này một cách tự nhiên mà vận chuyển, ở trong quá trình vận chuyển, những công phu này một cách tự nhiên mà bỏ đi cái dở giữ lại cái hay, bắt đầu một vòng lột xác mới rồi. Mỗi một loại công phu vận chuyển xong, liền một cách tự nhiên mà lắng đọng lại, mà tinh hoa của loại công phu này liền cùng với "Thánh Đạo" của hắn kết hợp ở cùng một chỗ rồi, tiếp đó một vòng công phu mới lại bắt đầu vận hành và lắng đọng, sau đó vây quanh bốn phía Thánh Đạo.