Tần Lãng đương nhiên là hiểu rõ hơn về lịch sử dân tộc của chính mình, ít nhất những sách giáo khoa lịch sử cấp ba hắn đều học rất kỹ. Hắn thừa nhận Nho giáo có ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với toàn bộ văn minh Hoa Hạ, nếu không cũng sẽ không có câu nói "tam giáo cửu lưu, Nho vì chính tông" rồi. Cách nói thông tục chính là "vạn vật giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao". Nhưng, Tần Lãng thật sự không biết Nho giáo và người tu hành có quan hệ gì, cho nên hắn chỉ có thể chờ Đan Linh tiểu hòa thượng tới cho hắn một lời giải thích. "Lão đại, ngươi biết vì sao Nho giáo lịch đại đều [bá đạo] như vậy không?" Đan Linh tiểu hòa thượng cũng bắt đầu bắt kịp thời đại, biết dùng từ ngữ "[bá đạo]" như vậy, "Ngươi ngẫm lại xem, Phật tông và Đạo giáo cường thế như vậy, nhưng lại vẫn bị bài xích ở bên ngoài chủ lưu của các triều đình, căn bản không cách nào lay động căn cơ của Nho giáo, ngươi liền nên biết Nho giáo kinh khủng đến mức nào rồi." "Ngươi chẳng phải nói Nho giáo có tu hành sao? Tu sĩ của bọn họ ở đâu?" Tần Lãng hỏi. "Lão đại, bây giờ tu sĩ Nho giáo về cơ bản đã tuyệt chủng rồi." Đan Linh tiểu hòa thượng nói, "Hoặc là, trong Tu Chân giới cũng có thể còn, nhưng Hoa Hạ khẳng định về cơ bản là không còn nữa." "Nói sao?" "Tu sĩ Nho giáo, bọn họ chú trọng tu tâm, cũng chính là cái gọi là tu tâm dưỡng tính. Tâm của tu sĩ Nho giáo, là cái tâm ưu quốc ưu dân, tâm hệ giang sơn xã tắc, 'khí' mà bọn họ tu, không phải khí công, mà là 'hạo nhiên chính khí'. Về điểm này, ngươi có thể hỏi người Ma tông mà xác minh, người Ma tông, trước kia sợ nhất không phải người của hai giáo Phật, Đạo, mà là người Nho giáo. Người Nho giáo tuy không biết công phu, nhưng mỗi người đều dưỡng một thân hạo nhiên chính khí, một khi khai thanh thổ khí, có thể hợp lại cùng nhau với hạo nhiên chính khí giữa thiên địa, bất kỳ tà ma, quỷ mị võng lượng nào cũng sẽ bị tu sĩ Nho giáo quát đến hồn phi phách tán!" Đan Linh tiểu hòa thượng vừa nói, vừa mô phỏng bộ dáng tu sĩ Nho giáo, chỉ là động tác của nó thật sự quá khôi hài rồi. Nhưng, sau một phen lời nói này của Đan Linh tiểu hòa thượng, Tần Lãng lại không thể không nhìn thẳng vào sự tồn tại của "tu sĩ Nho giáo". Sau khi Đan Linh tiểu hòa thượng giảng giải kỹ hơn, Tần Lãng biết được phương thức tu hành của tu sĩ Nho giáo hoàn toàn khác biệt với các tông môn khác. Các tông môn khác đều là "tu võ", mà chỉ có người Nho giáo là "tu văn". Văn, rất nhiều người nghĩ đến là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng những người kia cũng không phải chân chính đại nho. Đại nho chân chính ngực chứa hạo nhiên chính khí, không chỉ có thể khiến tà ma ngoại đạo lui tránh, hơn nữa lòng dạ khoáng đạt, dưới có thể nhận được sự yêu mến của thương sinh lê dân, trên có thể nhận được sự tin cậy của quân vương. Ở dân gian, có thể một hô vạn ứng, trị quốc an bang; trên đại điện, có thể quát tháo làm cho nịnh thần hôn quân cúi đầu cầu xin tha thứ, tránh không kịp, đây mới là chân chính đại nho, những người này mới là tu sĩ Nho giáo. Mà thần kỳ nhất là, tu sĩ Nho giáo không phải dựa vào công phu cảnh giới siêu thoát tự thân, mà là dựa vào công đức siêu thoát tự thân, lấy công đức mà thành thánh. Phương thức tu hành này tựa hồ có chút khó bề tưởng tượng, nhưng mà lịch đại đại nho Nho giáo đều làm như vậy, cho nên tại niên đại chính thống của Nho giáo, đều có những câu nói như "nhất mệnh nhị vận tam phong thủy, tứ tích âm đức ngũ đọc sách". Tích âm đức, đó chính là ý nghĩa của công đức. Người tu hành Nho gia cho rằng công đức là tiêu chuẩn khảo nghiệm để đánh giá độ cao thấp tu hành của một người, cho nên Nho gia vô cùng chú trọng khảo cứu về phẩm tính và thành tích, tỉ như "làm quan một nhiệm kỳ tạo phúc một phương". Tiêu chuẩn này chính là kiểm nghiệm "công đức" của một quan viên Nho gia. Nếu người tham gia khảo hạch không đạt được, không chỉ không cách nào được thăng chức, ngược lại còn sẽ tao ngộ sự đàn hặc của quan viên. Người có công đức cao, thì có thể được thăng chức và được trọng dụng, có thể ở trên bình đài càng rộng lớn hơn thi triển tài hoa, tích lũy công đức nhiều hơn. Tần Lãng từng cảm nhận được công đức chi lực, cho nên hắn biết công đức không phải dễ dàng lấy được như vậy. Nhưng mà lấy công đức thành thánh, trên lý thuyết hẳn là khả thi, bởi vì Tần Lãng đích xác có thể cảm nhận được công đức chi lực đối với vũ hồn của mình và tinh thần cảnh giới tẩy rửa và nâng cao. Nếu như công đức chi lực đủ lớn, hẳn là có thể đem một linh hồn phổ thông của một người biến thành nguyên thần, Thánh hồn, cho đến nhục thân thành thánh, bạch nhật phi thăng. Tóm lại, sự tồn tại của tu sĩ Nho giáo, đích xác là đi một con đường riêng. Bọn họ cùng với các tôn giáo khác đích xác là hoàn toàn khác biệt, bởi vì kết hợp chặt chẽ với giang sơn xã tắc, cũng làm cho Nho giáo từng trở thành tôn giáo hưng thịnh nhất, đây đương nhiên là chỉ trên đại địa Hoa Hạ. Nhưng mà, bây giờ Phật tông, Đạo giáo vẫn còn tồn tại, mà Nho giáo ở đâu? Tu sĩ Nho giáo bây giờ, đã danh tồn thực vong rồi. Thử hỏi quan viên bây giờ, tuy xưng là học trò của Nho giáo, nhưng mà trên người bọn họ chưa từng có nửa điểm phong cốt của Nho sĩ sao? Nho giả chân chính, chỗ ỷ lại chính là một thân ngạo cốt và một lòng hạo nhiên chính khí. Thế nào là phong cốt và hạo nhiên chính khí của Nho giáo? Có can đảm trên đại điện Hoàng gia giận dữ mắng mỏ hôn quân nịnh thần làm điều ngang ngược; có can đảm vì lê dân thương sinh tử gián, thậm chí không tiếc lấy đầu đụng cột, máu bắn đại điện; cho dù trở thành vong quốc chi thần, cũng thà chết chứ không khuất phục, cho dù lưu lạc thành người chăn dê, cũng có thể mười năm như một ngày tâm hệ cố quốc... Nhân sinh tự cổ ai không chết, lưu lấy lòng son chiếu sử xanh. Người như vậy, mới là chân chính Nho sĩ, mới là xương sống của Nho giáo. Nói ra cũng là kỳ quái, Phật tông, Đạo giáo tuy nhân tài xuất hiện lớp lớp, tuy nắm giữ lực lượng cường đại, nhưng mà nói về phong cốt, cùng Nho sĩ chênh lệch quá xa rồi. Đương nhiên, thời nay thì khác, bây giờ chân chính có đức hạnh đại nho e rằng đã tuyệt chủng rồi, cho dù là có, e rằng cũng hẳn là ẩn cư trong sơn dã rồi. Nho giả một thân hạo nhiên chính khí, đã trở thành tuyệt hưởng của Hoa Hạ rồi. Bất quá, thông qua một phen giải thích như vậy của Đan Linh tiểu hòa thượng, Tần Lãng đối với tu sĩ Nho giáo cũng có chút hiểu rõ, đại khái biết được chỗ khác biệt của môn tu sĩ này rồi. Tần Lãng từ trước đến nay đều là vô cùng dễ dàng tiếp nhận một số tư duy mới và điều mới mẻ, hắn cho rằng lời nói của Đan Linh tiểu hòa thượng có chút đạo lý. Nho sĩ chỉ tu tâm mà không tu lực, vẫn có thể thành thánh nhân, tỉ như Khổng phu tử lão nhân gia, đây chính là thiên cổ thánh nhân, không cần nghi ngờ. Từ xưa người thành tiên không ít, nhưng mà có thể trở thành thiên cổ thánh nhân được mấy người? Tại Hoa Hạ có bao nhiêu Khổng miếu, bao nhiêu pho tượng Phu tử đang tiếp nhận hương hỏa cúng bái? Đây chính là uy lực sau khi thành thánh, mà rất nhiều người thành tiên, cũng chỉ có mấy tòa miếu nhỏ được cung phụng mà thôi. Nho giáo tu tâm, hoặc là có chút giống như một số tu sĩ Mật tông chỉ tu tinh thần lực, tuy xem ra có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà cuối cùng lại vẫn có thể tu thành thành quả. Mà trong tu sĩ Nho giáo, cũng có Luyện Đan sư, đây chính là "Thiên Tâm Đan". Thiên Tâm, cái gọi là, chính là chỉ tu sĩ Nho giáo nên "thượng thể thiên tâm, hạ đạt dân tình", cảm ngộ khí vận của thiên địa, vì giang sơn xã tắc mưu cầu phúc lợi. Người luyện chế Thiên Tâm Đan, tất nhiên là đại đức Nho sĩ, bởi vì Thiên Tâm Đan cần tiêu hao công đức chi lực. Nhưng không hề nghi ngờ, Tần Lãng đối với Thiên Tâm Đan này nảy sinh hứng thú vô cùng nồng liệt.