Thiếu Niên Y Tiên

Chương 1257:  Đàm phán cùng Lục Phiến Môn



Hóa Long Đan, Thiên Địa Linh Căn Đan, đây đều là những đan dược có thể tăng cường tiềm năng, kích phát thiên phú. Tần Lãng sở dĩ cho Phương Hồng Nguyệt hai viên linh đan, cũng không chỉ vì để tránh né Phương Hồng Nguyệt. Nếu như cố tình muốn trốn tránh, Tần Lãng vẫn có biện pháp có thể tránh Phương Hồng Nguyệt, chỉ là hắn biết cá tính của người phụ nữ này, tránh được mùng một tránh không khỏi ngày rằm, vẫn là trực tiếp dùng linh đan tiễn đi thì hơn. Người phụ nữ Phương Hồng Nguyệt này, nhất định là có lai lịch, bởi vì người phụ nữ này tu hành không thiếu linh đan, nhưng nàng hẳn là không có Hóa Long Đan và Thiên Địa Linh Căn Đan. Tần Lãng cho nàng hai viên linh đan này, chính là hi vọng nàng có thể tự giải quyết cho tốt. Người phụ nữ này tuy rằng tính tình có chút cổ quái, nhưng trên người nàng không có sự mục nát và đọa lạc của những người khác trong Lục Phiến Môn, vì vậy còn chưa tính là hoàn toàn không thể cứu vãn. Tần Lãng dùng hai viên linh đan, chính là hi vọng có thể "cứu vãn" nàng, miễn cho người phụ nữ này suốt ngày chỉ biết đến gây phiền phức cho hắn. Trong mắt Tần Lãng, hiệu quả kém nhất của hai viên linh đan này cũng có thể khiến Phương Hồng Nguyệt trong thời gian ngắn không đến gây phiền cho hắn, dù sao cũng là "ăn của người ta thì miệng ngắn, bắt người tay ngắn". Phương Hồng Nguyệt nếu đã nhận hai viên linh đan này, vậy thì tổng cộng cũng sẽ có chút hiệu quả. Còn kết quả tốt nhất là gì đây? Kết quả tốt nhất, điều này thì không phải là những gì Tần Lãng có thể đoán trước được, hắn chỉ có thể cố gắng hết sức để làm cho kết quả tốt hơn, bởi vì Tần Lãng cũng là người trong giang hồ, mà là hắn, với thân phận là người trong giang hồ, cũng là không muốn cùng Lục Phiến Môn thật sự là địch. Vừa mới cắt đuôi Phương Hồng Nguyệt, Tần Lãng nhận được điện thoại của Thái Phi, nói là một vị đại lão của Lục Phiến Môn đã đến Bình Xuyên tỉnh, hi vọng cùng Tần Lãng nhanh chóng hẹn địa điểm gặp mặt. Người có thể giải quyết vấn đề cuối cùng cũng đã đến rồi, Tần Lãng nghĩ thầm như vậy. Thế nhưng, vấn đề sẽ diễn biến thành như thế nào, Tần Lãng lại một chút nắm chắc cũng không có. Lục Phiến Môn hoặc là đã mục nát, đọa lạc rồi, nhưng thực lực của Lục Phiến Môn vẫn là rất cường đại. Nếu như có thể, Tần Lãng cũng không muốn khai chiến với Lục Phiến Môn, cũng không phải sợ hãi, mà là không có ý nghĩa gì. Địa điểm gặp mặt vị đại lão của Lục Phiến Môn đó được định ở "Lâm Giang Thủy Hương" tại ngoại ô An Dung thị. Nơi đây là một khu du lịch nhà nông nhỏ có tiếng, ngày thường nơi đây luôn phi thường náo nhiệt, nhưng hôm nay lại thanh tĩnh dị thường, thanh tĩnh đến mức tiếng ve kêu cũng rõ ràng như thế. Nơi đây không có người nào khác, chỉ có Thái Phi dẫn đường, mang theo Tần Lãng tiến về một căn nhà tranh bên cạnh Liễu Thụ Lâm của "Lâm Giang Thủy Hương", ở nơi đó có một lão già đang đợi Tần Lãng. Người đã đến, Thái Phi lập tức rút đi, một câu cũng không nói nhiều. Tần Lãng đi vào nhà tranh, hướng lão già hành một lễ giang hồ, sau đó ngồi xuống đối diện lão già. Thế nhưng Tần Lãng vừa mới ngồi xuống, lập tức một cỗ tinh thần lực uy áp cường đại cuốn tới. Tần Lãng biết đây là chiêu hạ mã uy của đối phương, chủ yếu là xem hắn có tư cách cùng người ta bình khởi bình tọa hay không. Nhưng Tần Lãng ngồi rất vững, vững như bàn thạch, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không có chút biến hóa nào. Cỗ tinh thần lực uy áp kia biến mất, rất hiển nhiên đối phương cho rằng Tần Lãng có tư cách cùng hắn đàm luận. "Bản nhân Hùng Thiên Hào. Tần Tông chủ, quả nhiên trẻ tuổi tài cao." "Thì ra là Hùng tiền bối, thất kính thất kính." Lời khách sáo nên nói vẫn là phải nói vài câu. Lời khách sáo đã nói xong, rượu khai vị cũng đã uống, tiếp theo chính là nói chuyện chính sự rồi. Hùng Thiên Hào nói với Tần Lãng: "Tần Tông chủ, ý đồ của ta chắc hẳn ngươi cũng biết một chút rồi, chuyện của Phó Danh Tướng, ngươi nên cho Lục Phiến Môn chúng ta một lời giao phó." "Đương nhiên." Tần Lãng lấy ra một cái điện thoại di động, bên trong vang lên giọng nói của Phó Danh Tướng: "Là cái giá cho việc ngươi khinh thường Từ Cung Phụng và ta, ta sẽ đoạt lấy vũ hồn của ngươi, để sau này ngươi biết đạo lý thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!..." Đợi đến khi đoạn ghi âm phát ra hoàn tất, Tần Lãng mới bình tĩnh nói: "Đây là một trận đánh cược công bằng, chỉ thế mà thôi. Còn về vũ hồn của Phó Danh Tướng, đây cũng là vật đặt cược hắn đã mất đi, đây chính là lời giao phó của ta cho Lục Phiến Môn." Ngữ khí rất bình tĩnh, nhưng lại không có một chút, ừm, không có nửa điểm yếu thế. Bởi vì Tần Lãng của ngày hôm nay, đã không cần yếu thế trước người khác nữa rồi. Cho dù là Lục Phiến Môn cũng không được! Hùng Thiên Hào nói với Tần Lãng: "Đây chính là phúc đáp ngươi dành cho Lục Phiến Môn sao?" "Đúng vậy." Tần Lãng nửa bước không nhường: "Nếu là đánh cược công bằng, đương nhiên là cam tâm chịu thua. Phó Danh Tướng thua vật đặt cược của hắn, nếu như ta không lấy, chẳng phải sẽ khiến ta, Độc Tông tông chủ này, có vẻ quá yếu sao. Hùng tiền bối, cứ theo sự tình mà bàn luận, chẳng lẽ ngươi cảm thấy chuyện này ta xử lý không đúng sao?" "Thanh niên nhân chính là thanh niên nhân, hùng hổ dọa người thật." Hùng Thiên Hào cũng không trả lời vấn đề của Tần Lãng, mà là tiếp tục nói: "Địa vị giang hồ của Lục Phiến Môn, lão già này cho dù không nói ngươi cũng nên biết. Giữa Phó Danh Tướng và ngươi, tuy rằng là đánh cược công bằng, nhưng chuyện này đã liên lụy đến Lục Phiến Môn rồi, sự tình có thể sẽ không đơn giản như thế. Nếu như ngươi không cho chúng ta một lời giao phó, người trong giang hồ sẽ nhìn Lục Phiến Môn chúng ta như thế nào?" "Nhìn như thế nào ư?" Tần Lãng cười nhạt một tiếng: "Về vấn đề này, trước đó ta đã nói với Bổ Đầu Phương Hồng Nguyệt rồi. Lục Phiến Môn hiện tại trong mắt người giang hồ, đã sớm không còn là Lục Phiến Môn công bằng chính nghĩa, người người kính sợ đó nữa rồi, mà chỉ là một cơ quan quan liêu đọa lạc thối nát mà thôi." "Im ngay!" Hùng Thiên Hào hừ lạnh một tiếng, ngay cả ly rượu trước mặt hắn cũng đột nhiên nổ tung: "Tần Lãng, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, chẳng lẽ Độc Tông các ngươi thật sự muốn làm địch với Lục Phiến Môn sao?" "Về chuyện này, ta một chút cũng không nhọc lòng, bởi vì Độc Tông trước kia đã là cừu gia với chính phái giang hồ và cả Lục Phiến Môn các ngươi. Hiện tại, nếu như có thể hóa địch thành bạn đương nhiên mọi người đều tốt, nhưng nếu như Lục Phiến Môn nhất định phải tiếp tục đối địch với chúng ta, Độc Tông chúng ta cũng sẽ không lùi bước." Tần Lãng quả nhiên không có nửa điểm ý sợ hãi. "Rất tốt! Rất tốt!" Hùng Thiên Hào cười lạnh nói: "Ta hôm nay đến đây, vốn định cho ngươi và Độc Tông một cơ hội, nhưng không ngờ Tần Tông chủ lại cuồng vọng như thế, chẳng lẽ thật sự không để Lục Phiến Môn chúng ta vào trong mắt rồi sao?" "Ta cảm thấy người cuồng vọng chân chính không phải ta, mà lại chính là Lục Phiến Môn. Chuyện của Phó Danh Tướng, vừa rồi ngươi cũng đã hiểu rõ rồi, có thể nói đây đều là hắn tự tìm lấy. Sát thủ giới có một câu nói, gọi là kẻ giết người thì luôn bị giết. Bi kịch của Phó Danh Tướng bắt nguồn từ chính hắn. Hơn nữa, Phó Danh Tướng tự mình đối phó với người của Độc Tông chúng ta, điểm này cũng khiến ta rất khó chịu! Hùng tiền bối, ta chỉ hi vọng giữa Độc Tông chúng ta và Lục Phiến Môn, có thể giống như ngươi và ta hiện tại, công bằng đối thoại, chỉ thế mà thôi." "Công bằng đối thoại?" Hùng Thiên Hào dường như cảm thấy nghe thấy một câu rất buồn cười: "Độc Tông, dựa vào cái gì có thể cùng Lục Phiến Môn công bằng đối thoại? Lục Phiến Môn, chính là chấp pháp giả của giang hồ, mà Độc Tông các ngươi chỉ là đối tượng bị chấp pháp, điều này cần công bằng sao?" "Nếu như Hùng tiền bối ôm giữ ý nghĩ như vậy, vậy thì chúng ta không cần tiếp tục nói chuyện nữa rồi." Tần Lãng nói. "Đúng vậy, có lẽ thật sự không cần nói chuyện nữa rồi." Hùng Thiên Hào nói: "Thế nhưng, từ khi ngươi rời khỏi căn nhà tranh này, tất cả người của Độc Tông, đều sẽ trở thành tội phạm bị Lục Phiến Môn truy nã. Thế nào, ngươi bây giờ muốn chuẩn bị rời đi rồi sao?" "Ta muốn làm nổ căn nhà tranh này!" Theo tiếng gầm thét của Tần Lãng, khí thế quanh thân bạo phát, toàn bộ căn nhà tranh ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy.