Tu vi tinh thần lực của Tần Lãng đã đạt tới cảnh giới cực kỳ cao thâm, lại còn có thế giới tinh thần thứ hai độc nhất vô nhị. Dù vậy, Tần Lãng vẫn chưa thể tìm tới ma chủng ẩn nấp trong cơ thể hắn. Nếu không phải thông tin này xuất phát từ miệng Nhậm Vô Pháp, Tần Lãng chỉ sợ cũng đã cho rằng trên người mình căn bản không có ma chủng. Trong chuyện này, Tần Lãng tin tưởng Nhậm Vô Pháp sẽ không lừa gạt hắn. Ma chủng tất nhiên ở trên người hắn, chỉ là không biết bằng hình thức nào, ẩn giấu ở vị trí nào trong cơ thể hắn. Tần Lãng giả chết lừa được ma khí, tự cho là thông minh, nhưng ma vật lại càng thêm xảo trá. Ma khí tuy biến mất, nhưng lại lưu lại ma chủng không chút dấu vết trong cơ thể Tần Lãng. Một khi Tần Lãng thả lỏng cảnh giác, ma chủng này chỉ sợ sẽ vô thức trưởng thành, cướp đoạt thân thể và linh hồn của Tần Lãng. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng a. Trong chuyện này, bất luận là Đan Linh tiểu hòa thượng hay Nhậm Vô Pháp đều không thể giúp được Tần Lãng, bởi vì ai cũng biết sự đáng sợ của “ma”, nhưng ai cũng không biết “ma” rốt cuộc là vật gì. Tần Lãng đã thấy được sự đáng sợ của “ma”, bởi vì hắn chính là nhờ mượn lực lượng của “ma” mới trọng thương Thiên Nguyên đạo sĩ, nhưng sau khi đạt được lực lượng này, lập tức liền đến lượt hắn phải trả giá. Ma chủng, ma chủng rốt cuộc giấu ở đâu? Tinh thần lực của Tần Lãng tìm kiếm bản thân hết lần này đến lần khác, cảnh giới vi diệu tâm như minh kính càng phản ánh tất cả thay đổi xung quanh cơ thể, nại hà lại vẫn không thể tìm thấy cái gọi là ma chủng này. Nhưng Tần Lãng không phải một người thích nhận thua. Mặc dù tinh thần lực của hắn không thể tìm ra ma chủng này, nhưng Tần Lãng nghĩ đến một phương pháp khác: dẫn xà xuất động. Tần Lãng thử tụ tập từng chút linh khí trên đầu ngón út của tay trái, khiến tay trái của hắn dường như xuất hiện một chút sinh cơ. Đã cảm ứng của ma chủng vô cùng nhạy bén, Tần Lãng tin tưởng nó nhất định sẽ cảm ứng được chút sinh cơ này. Khi Ma tông tịch diệt, ẩn phục, Tần Lãng không thể phát giác được sự tồn tại của nó, nhưng khi ma chủng bắt đầu di chuyển, tình huống đại khái sẽ không giống nữa. Toàn bộ chú ý lực của Tần Lãng đều đặt ở trong tay trái, mọi động tĩnh của tay trái đều trong lòng bàn tay của hắn. Nhưng đáng tiếc là, hắn vẫn không phát giác được sự xuất hiện của ma chủng. Tuy nhiên, ngón tay của tay trái hắn đã xuất hiện biến hóa, từng chút linh khí và sinh cơ trên đầu ngón tay, trong chớp mắt liền biến thành ma khí. Ma chủng quả nhiên xuất hiện rồi. Hơn nữa, ma chủng này hấp thụ linh khí và sinh cơ, liền nhanh chóng lớn mạnh, thậm chí còn có xu thế tiến một bước lan tràn về phía thân thể Tần Lãng. Nhưng kế hoạch dẫn xà xuất động của Tần Lãng đã thành công, làm sao còn có thể cho ma chủng này bất kỳ cơ hội nào? Toàn bộ tử khí ép thẳng về phía ngón út tay trái. Cùng một lúc, một đạo cương khí từ tay phải phát ra, với tốc độ không tưởng tượng nổi chém về phía ngón út tay trái. *Bốp.* Ngón út tay trái của Tần Lãng ứng thanh rơi xuống đất. Nhưng ngay trong khoảnh khắc rơi xuống đất, ma khí mãnh liệt phun trào từ ngón tay út này. Dường như ma chủng đã phát giác bị lừa, vì vậy điên cuồng muốn đào tẩu khỏi đoạn ngón út này, nhưng Tần Lãng không cho nó bất kỳ cơ hội nào, trực tiếp cuốn nó vào trong Vạn Độc Nang. Làm xong tất cả những chuyện này, Tần Lãng cuối cùng cũng thở phào một hơi. "Tráng sĩ đoạn oản, rất tốt." Thanh âm của Nhậm Vô Pháp lại lần nữa vang lên bên tai Tần Lãng, hắn dường như rất hài lòng với phương pháp xử lý của Tần Lãng. "Đa tạ Nhậm bá bá đã hộ pháp cho ta, nhưng mà, ta chỉ là chặt ngón tay, chứ không phải chặt cổ tay." Tên Tần Lãng này thế mà còn cười được. "Mọi việc cẩn thận, ta đi đây." Nhậm Vô Pháp nói xong lời này liền biến mất. Từ đầu đến cuối, vị Tông chủ Ma tông này đều không đích thân lộ diện. Xác nhận Nhậm Vô Pháp đã đi, Tần Lãng cũng liền xuống núi. Lúc rời đi, Trung Nhạc Phong đã là một mảnh hoang tàn. Lần trước Tần Lãng và lão độc vật tới nơi này, Tiểu Nhạc Phong bị hủy hoại, sau này tin tức nói là lũ ống bùng phát. Lần này, Tần Lãng làm cho Trung Nhạc Phong một mảnh hỗn độn, lại không biết tin tức nên bình luận thế nào đây. Đương nhiên, những thứ này đều không phải chuyện Tần Lãng quan tâm. Điều hắn chân chính quan tâm là ngón út của hắn khi nào mới có thể nối liền lại. Trận chiến hôm nay với Thiên Nguyên đạo sĩ, Thiên Nguyên đạo sĩ đầu tiên là mất một cánh tay, sau đó lại bị Nhậm Vô Pháp trực tiếp giết chết. Mà Tần Lãng chỉ tổn thất một ngón tay út, tính ra Tần Lãng dường như đều là kiếm lời, nhưng Tần Lãng "kiếm lời" lại một chút cũng không vui vẻ. Thân thể phát phu, thụ chi phụ mẫu, Tần Lãng tổng cộng có mười ngón tay, lần này liền mất đi một ngón, sao có thể không đau lòng chứ? Huống chi, hắn lại không phải thằn lằn, chặt đứt một ngón là có thể mọc lại được. Cũng chỉ có Hồng Thất Công của Cái Bang mới thích làm Cửu Chỉ Thần Cái. Tuy nhiên, Hồng Thất Công là chặt ngón tay của mình, nhưng hôm nay đám đồ đệ đồ tôn của hắn vì muốn tiền, lại chuyên môn chặt ngón tay người khác, đúng là cầm thú không bằng. "Lão đại, ngón tay đó của ngươi đừng nhớ nhung nữa, chẳng qua chỉ là một ngón tay mà thôi, không đáng là gì cả." Đan Linh tiểu hòa thượng vừa an ủi Tần Lãng, vừa nhắc nhở Tần Lãng không còn muốn quản ngón tay út trong Vạn Độc Nang nữa, bởi vì thứ đó chính là nguồn gốc của tai họa. Trong mắt Đan Linh tiểu hòa thượng, Tần Lãng thiếu một ngón tay sẽ không ảnh hưởng đến tu vi cảnh giới của hắn, nhưng nếu vì một ngón tay mà lại "kích hoạt" ma chủng, vậy thì được không bù mất rồi. "Yên tâm, tạm thời ta sẽ không nối ngón tay này lại. Nhưng ma chủng trên ngón tay này, cuối cùng có một ngày vẫn sẽ bị ta lợi dụng." Tần Lãng tự tin chậm rãi nói. "Lão đại, ngươi vẫn nên từ bỏ ý nghĩ này đi." Đan Linh tiểu hòa thượng tận tình khuyên bảo nói, "Nhập ma đáng sợ đến mức nào, ngươi đã nếm thử rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn thử thêm lần nữa sao?" "Nói thật, nhập ma đích xác là chuyện kinh khủng, nhưng cũng đích xác có thể đạt được lực lượng khó có thể tưởng tượng được." Tần Lãng thực sự cầu thị nói. "Lão đại, rất nhiều người chính là vì ôm ý nghĩ như ngươi, cuối cùng đều biến thành khôi lỗi của ma vật." Đan Linh tiểu hòa thượng nói, "Truy cầu lực lượng có rất nhiều con đường, nhưng nhập ma tuyệt đối, tuyệt đối không phải là con đường nên cân nhắc." "Kỳ thực ta cũng muốn nhập ma, chỉ là, “ma” đáng chết này đã hãm hại ta một phen, nếu ta không hãm hại nó đến chết đi sống lại thì khẩu khí này trong lòng ta nuốt không trôi." Đây mới là lời nói thật của Tần Lãng. Hôm nay hắn suýt chút nữa bị ma chủng ám toán, cuối cùng vẫn là “tráng sĩ đoạn chỉ” mới tránh thoát được một kiếp, nghĩ lại đều cảm thấy nhục nhã. Đan Linh tiểu hòa thượng biết Tần Lãng là một người tính cách cố chấp, cho nên lúc này cũng lười khuyên nhủ, ngược lại nhắc nhở hắn một chuyện quan trọng khác: "Lão đại, ta nghĩ ngươi nên xem xét một vấn đề khác rồi. Thiên Nguyên đạo sĩ đã chết, Trùng Yêu nếu còn sống thì dường như không đúng lắm. Chuyện này ngươi tính toán thế nào?" "Trùng Yêu, tạm thời không thể xuất hiện nữa." Tần Lãng nói, "Trùng Yêu phải biến mất một đoạn thời gian. Đương nhiên, không ai sẽ cho rằng Trùng Yêu có thể chém giết Thiên Nguyên đạo sĩ, cũng không ai sẽ nghĩ đến Thiên Nguyên đạo sĩ cuối cùng chết trong tay tông chủ Ma tông. Cho nên, Trùng Yêu cần phải biến mất một đoạn thời gian. Còn những chuyện khác, cứ để người của Thần Đạo tông đi đoán mò đi." "Vậy ngươi sẽ xuất hiện với thân phận gì?" Trùng Yêu hỏi. "Chính ta." Tần Lãng nói, "Không thể làm Trùng Yêu nữa, ta sẽ làm chính mình, Tần Lãng." "Nhưng, ngươi không lo lắng người của Thuật Tông, người của Ảnh Tử Bộ Đội tìm ngươi gây phiền phức sao? Đúng rồi, còn có người của Phật tông và Đạo giáo nữa chứ?" Đan Linh tiểu hòa thượng nhắc nhở Tần Lãng. "Chuyện tối hôm nay khiến ta hiểu được một câu nói: là phúc không phải họa, là họa khó tránh khỏi. Huống chi hiện tại thời cơ cũng khá thích hợp rồi, ta nên trở về làm chính mình thôi." Tần Lãng dường như đã có dự định mới.