Thiếu Niên Y Tiên

Chương 120:  Tóm Gọn Tại Trận (Canh ba)



Giang Tuyết Tình ngượng ngùng nói: "Em... em biết rồi, cảm ơn anh." "Không có gì, thật ra anh nên ra tay cứu em sớm hơn mới phải." "Không phải ý này." Giang Tuyết Tình giải thích: "Em cảm ơn anh là vì anh đã cùng em trèo qua bức tường này. Em biết, anh muốn xua tan nỗi sợ hãi trong lòng em, giúp em quên đi những chuyện đã trải qua trước đó, đúng không?" Thông tuệ như băng tuyết. Trong đầu Tần Lãng đột nhiên trào ra một từ ngữ như vậy. Đây là một từ ngữ hay để hình dung mỹ nữ thông tuệ, nhưng đôi khi Tần Lãng cảm thấy mỹ nữ quá thông minh cũng chưa hẳn là chuyện tốt. Tỉ như Đào Nhược Hương, tỉ như Lạc Tân, lại tỉ như Giang Tuyết Tình này... Các nàng là những loại nữ sinh khác nhau, nhưng lại có một điểm chung: Thông minh. Nhưng đôi khi nữ sinh quá thông minh, đối với nam sinh lại chưa chắc là phúc. Sau một thoáng thất thần, Tần Lãng gật đầu, khẽ cười nói: "Ngủ ngon một giấc đi, hết thảy đều đã qua rồi—— được rồi, giẫm lên bả vai anh, anh nâng em lên." Giang Tuyết Tình gật đầu, khoảnh khắc giẫm lên bả vai Tần Lãng, nàng dường như thật sự đã quên đi những trải nghiệm đáng sợ trước đó, hoặc có lẽ trải nghiệm hiện tại còn khiến nàng ấn tượng sâu sắc hơn, nàng tin rằng nhiều năm sau này, nàng vẫn sẽ nhớ rõ buổi tối này, thời điểm này, giẫm lên bả vai một nam sinh, trèo qua đầu tường mà nàng khát vọng nhưng chưa từng trèo qua. Tần Lãng lại có một cảm nhận khác, khi Giang Tuyết Tình giẫm lên bả vai hắn, nàng nhẹ nhàng một cách lạ kỳ, khiến Tần Lãng cảm thấy nàng giống như không có trọng lượng vậy, hắn không biết vì sao lại có cảm giác như vậy, nhưng Giang Tuyết Tình thật sự rất nhẹ nhàng, không phải là nhẹ, mà là nhẹ nhàng thanh thoát, tựa hồ một trận gió đêm cũng sẽ thổi nàng đi mất vậy. Theo Tần Lãng chậm rãi đứng lên, lúc này Giang Tuyết Tình cũng đã chạm tới đầu tường, nàng đang chuẩn bị trèo qua đầu tường, thì một luồng ánh sáng đèn pin mạnh mẽ chiếu thẳng về phía này, ánh sáng trực tiếp chiếu vào mặt Giang Tuyết Tình. Giang Tuyết Tình giật mình, nhịn không được kêu lên một tiếng, rồi sau đó chân bỗng nhiên trượt một cái, từ trên bả vai Tần Lãng té xuống. Nhưng thân thủ Tần Lãng cỡ nào nhanh nhẹn, hai tay ôm lấy, trực tiếp ôm ngang eo Giang Tuyết Tình, hơn nữa một tay của Tần Lãng vừa vặn nâng ở trên mông trái đầy đặn và săn chắc đầy đủ của Giang Tuyết Tình. Chỉ là, luồng ánh sáng đèn pin mãnh liệt đó cũng đồng thời chiếu vào trên người Tần Lãng. Trong ánh sáng đèn pin, hai người Tần Lãng và Giang Tuyết Tình, giống như vũ giả vừa mới kết thúc một điệu múa. Ánh sáng vụt tắt. Tần Lãng và Giang Tuyết Tình nhìn thấy mấy bóng người nhanh chóng bước tới phía họ, Giang Tuyết Tình dường như đã nhận ra người đến, như con thỏ bị kinh sợ, nhảy xuống từ trong lòng Tần Lãng, rồi sau đó run rẩy hướng về phía một người phụ nữ trung niên phía trước gọi một tiếng: "Mẹ——" Tình huống gì đây! Tần Lãng trong lòng cả kinh, lờ mờ cảm thấy tình hình không ổn rồi! Cho dù là đối mặt với đám côn đồ An Dương và Thanh Tuấn này, Tần Lãng cũng không cảm thấy chút áp lực nào, nhưng mà lúc này Tần Lãng lại có một cảm giác hoảng loạn, bởi vì tình huống vừa rồi thật sự quá khó xử rồi: cái hơn nửa đêm này, cùng một nữ nhân trèo tường, hơn nữa vừa rồi còn ôm cô gái nhà người ta vào trong tay, dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, ngay cả cơ hội biện giải cũng không có. Huống chi, lại còn để người nhà của cô gái bắt được tại trận nữa chứ! Khó xử quá! Có điều, trong tình huống như thế này Tần Lãng đương nhiên không thể lùi bước, bằng không thì sẽ để một mình Giang Tuyết Tình gánh chịu áp lực to lớn, nếu như vậy thì chính Tần Lãng cũng sẽ không tha thứ cho chính mình. Một đám người cầm đèn pin đi tới, Tần Lãng thoáng cái đã hiểu rõ thân phận đại khái của những người này, trừ cha mẹ Giang Tuyết Tình ra, còn có mấy người đồng sự cũ, hàng xóm cũ của cha hắn, ngoài ra còn có chú bảo an ở cổng, đây chính là nguyên nhân vì sao phòng an ninh ở cổng khu nhà ở không có người, bởi vì đều đến giúp tìm kiếm Giang Tuyết Tình rồi. Dù sao Giang Tuyết Tình cũng là "hoa khôi" của khu nhà ở xưởng cơ khí, ngày nay thế đạo lại không quá thái bình, trước kia Giang Tuyết Tình vẫn luôn về nhà đúng giờ, không ngờ tối hôm nay lại chậm trễ không về, hơn nữa cũng không gọi điện thoại về, cho nên làm cho cha Giang Tuyết Tình là Giang Quốc Lương và mẹ Lưu Ngọc Trân lo lắng cuống cuồng, cho nên mới có "hành động tìm kiếm" tối hôm nay, đội tìm kiếm khổ sở tìm nhưng không có kết quả, không ngờ khi trở về, lại ở đây đụng phải tại trận, ừm, nên nói "tóm gọn tại trận" thì thích hợp hơn một chút. "Các chú, các dì, xin lỗi——" Tần Lãng giành nói lời xin lỗi trước, ngữ khí có vẻ rất thành khẩn: "Xin lỗi đã để mọi người lo lắng. Chuyện tối hôm nay đều tại cháu, cháu là bạn học của Giang Tuyết Tình, gần đây vừa tham gia khóa đào tạo vũ đạo cho thí sinh nghệ thuật thể thao của trường, nhưng mà thiên phú của cháu không được, hôm nay thầy giáo dạy mấy động tác vũ đạo cháu vẫn luôn không học tốt, cho nên mới mời bạn học Giang Tuyết Tình kèm cặp cháu học bài. Kết quả quên mất thời gian, bỏ lỡ xe buýt, cho nên chúng cháu một đường đi bộ trở về. Tóm lại, các chú các dì, đều tại cháu không tốt, xin các người đừng trách Giang Tuyết Tình. Ồ, ở nửa đường thì, Giang Tuyết Tình còn nói muốn gọi điện thoại về nhà, đáng tiếc các cửa hàng ven đường đều đóng cửa rồi, tìm không được điện thoại công cộng..." Giang Tuyết Tình thực tình bội phục tài nói dối của Tần Lãng, lời nói dối của tên này thật sự như là Trường Giang Hoàng Hà, một khi đã nói ra thì không thể vãn hồi được nữa, hơn nữa còn có thể nói trôi chảy không một lỗ hổng như vậy. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là thái độ và ngữ khí của Tần Lãng, kia thật là khiêm tốn, thật là lễ phép, một tiếng "chú dì" nghe ngọt ngào, nghe mà lòng người được lòng người, cái gọi là đưa tay không đánh người mặt tươi cười, nhìn thấy biểu hiện như vậy của Tần Lãng, sự tức giận trong lòng đám trưởng bối công nhân chất phác này cũng liền tiêu tan rồi. "Tiểu Tình, sau này nhớ về nhà sớm một chút nha! Con vẫn luôn là một cô gái rất hiểu chuyện, hôm nay sao lại không chú ý gì thế... Sau này chú ý một chút, đừng để cha mẹ con lo lắng." Trong đó một người phụ nữ trung niên nhắc nhở Giang Tuyết Tình hai câu, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa, chỉ là lời dặn dò của trưởng bối mà thôi. Cha mẹ Giang Tuyết Tình vẫn luôn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, một mặt là vì trước đó lo lắng con gái xảy ra ngoài ý muốn, một mặt khác lại là vì Tần Lãng và Giang Tuyết Tình xuất hiện mờ ám như vậy trước mặt họ và một số hàng xóm cũ, họ thật sự lo lắng sẽ có người nói ra nói vào. Cũng may tiểu tử này lanh lợi, bất kể là lời thật hay lời nói dối, cuối cùng cũng coi như có chút đảm đương, đã "chính danh" cho Giang Tuyết Tình rồi, để tránh sau này có người dùng chuyện này để khua môi múa mép. Xét thấy biểu hiện của Tần Lãng cũng coi như không tệ, cha Giang Tuyết Tình là Giang Quốc Lương vốn định hung hăng huấn xích Tần Lãng mấy câu, lúc này lại thay đổi chủ ý, chỉ là biểu tình nghiêm túc nói: "Tiểu hỏa tử, sau này phải chú ý một chút! Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, con cứ trở về đi thôi, bằng không thì người nhà con cũng sẽ lo lắng." "Tiểu hỏa tử, trên đường chú ý an toàn nha." Mẹ Giang Tuyết Tình là Lưu Ngọc Trân vậy mà còn quan tâm một câu. "Cảm ơn chú dì." Tần Lãng mỉm cười cáo từ, thật giống như một nam sinh ngây thơ vô tà vậy. Thuận lợi tìm về Giang Tuyết Tình, những người khác đều dần dần tản đi về các nhà. Đợi những người khác đều tản ra xong, Lưu Ngọc Trân mới thấp giọng hỏi: "Tiểu Tình, nam sinh vừa rồi, thật chỉ là bạn học của con thôi sao?" "Mẹ—— thật chỉ là bạn học của con!" Giang Tuyết Tình đỏ mặt nói. Giang Quốc Lương ho khan hai tiếng nói: "Tiểu Tình, con sắp thi rồi, vẫn phải nghiêm khắc yêu cầu mình đó! Còn như một số chuyện, nên đợi lên đại học, không, đợi tốt nghiệp đại học rồi hẵng nói!" "Quốc Lương, anh nghiêm túc như vậy làm gì chứ... cái gì mà tốt nghiệp đại học, anh cưới em lúc đó em cũng không chênh lệch Tiểu Tình nhiều đâu, mỗi ngày quanh quẩn ở cửa trại chúng ta..." "Khụ~ anh đang giáo dục hài tử đâu." "Haha~~" Giang Tuyết Tình cười lên, trong lòng nghĩ cuối cùng cũng thoát được một kiếp. Một nhà ba người đi qua con đường chính yên tĩnh của khu nhà ở, ánh đèn đường xuyên qua những cây ngô đồng hai bên con đường chính, kéo dài cái bóng của họ rất dài rất dài.