Giết hay không giết, chỉ trong nhất niệm. Theo kế hoạch ban đầu của Tần Lãng, hắn chuẩn bị chém giết Đoàn Trường Dã, nhưng hiện tại hắn lại bỏ đi ý niệm này, đồng thời chuẩn bị cứu chữa con gái của Đoàn Trường Dã là Đoàn Tuyết Ninh. Có đôi khi Tần Lãng không thể không tự giễu một chút, có lẽ đúng như Đường Tam đã nói, hắn không phải một sát thủ chân chính, bởi vì sát thủ không thể có lòng nhân từ. Được cái này mất cái kia, thế giới này vốn dĩ có rất ít chuyện thập toàn thập mỹ, Đoàn Trường Dã muốn con gái khỏe mạnh, vậy thì Đoàn gia liền phải làm ra một số hi sinh, nếu như Đoàn Trường Dã không nguyện ý hi sinh điểm lợi ích của gia tộc cuối cùng, vậy thì tình yêu của hắn đối với con gái cũng không đáng nói là chân thành rồi. Đáp ứng điều kiện của Tần Lãng, vậy thì Đoàn gia có thể sẽ lâm vào nguy hiểm. Do dự một hồi, sau khi cân nhắc một hồi, Đoàn Trường Dã đáp ứng yêu cầu của Tần Lãng: "Mặc dù lý trí nói cho ta biết, đáp ứng điều kiện của ngươi có thể là một chuyện không sáng suốt, nhưng trực giác của ta cho rằng, ngươi hẳn là một người đáng giá tin tưởng, bởi vì ta tin tưởng ngươi sẽ không làm hại Tuyết Ninh." Đoàn Trường Dã đáp ứng điều kiện, sau đó Tần Lãng cùng hắn cùng nhau trở về Đoàn gia. Vị "tiên trưởng" thân mặc áo dài trước đó ở Đoàn gia đã rời đi rồi, từ trong miệng Đoàn Trường Dã, Tần Lãng suy đoán ra người mặc áo dài này hẳn là đến từ Tu Chân giới, cách mỗi mười năm, người mặc áo dài này liền sẽ xuất hiện, rồi sau đó từ Đoàn gia nơi này lấy đi linh thạch, mà Đoàn gia có thể được một số linh dược phổ thông, cùng với một ít hoàng kim. Đến Đoàn gia, dựa theo sự chỉ dẫn của Tần Lãng, Đoàn Trường Dã bắt đầu thanh trừ phong thủy linh thạch ở bốn phía đại trạch viện Đoàn gia, sau khi lấy đi những phong thủy linh thạch này, linh mạch bị Đoàn gia cắt đứt liền sẽ được sơ thông, sơ tán. Đoàn Trường Dã tìm người đào đất nền của đại trạch viện, tự nhiên là gây nên sự chú ý của những người khác trong trạch viện Đoàn gia, nhất là người thuộc dòng chính của Đoàn gia, lại càng phản đối hành động của Đoàn Trường Dã, cho rằng Đoàn Trường Dã là "nghe lời gièm pha", đang làm chuyện hồ đồ. "Nhị ca, ngươi điên rồi sao, vì sao đào đất nền." Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Tam đệ của Đoàn Trường Dã là Đoàn Trường Hưng, Đoàn Trường Hưng cho rằng Đoàn gia hiện tại mặc dù là có chút vận khí suy sụp, nhưng dù sao nơi đây vẫn là một phương phong thủy bảo địa, hẳn là rất nhanh liền có thể trùng chấn, nhưng nếu như động tới phong thủy của lão trạch, vậy chỉ sợ Đoàn gia liền hoàn toàn xong đời rồi. "Tam đệ, ngươi liền đừng lừa mình dối người nữa, phong thủy của Đoàn gia đã hỏng rồi, nếu như không kịp thời chuyển biến, toàn bộ gia tộc chúng ta đều không còn, ngươi cẩn thận ngẫm lại xem, huynh đệ bốn người chúng ta, ai sinh ra một đứa con trai, ai có một đứa con trai còn sống, hậu duệ nào là kiện kiện khang khang." Đoàn Trường Dã bi thống nói. "Nhị ca, ta liền nói ngươi điên rồi." Đoàn Trường Hưng nói tiếp, "Ngươi là muốn con trai muốn điên rồi đi, nhưng ngươi có nghĩ tới không, chỉ cần chúng ta có tiền, chỉ cần chúng ta vẫn an toàn, chuyện con trai rất dễ giải quyết, bây giờ không phải có trẻ sơ sinh trong ống nghiệm sao, có mang thai hộ sao, thật sự không được thì bỏ tiền ra thuê mười mấy nữ nhân, chẳng lẽ còn không sinh ra một đứa con trai cho ngươi sao." "Cái này căn bản cũng không liên quan tới chuyện con trai." Đoàn Trường Dã giận dữ hét, "Đoàn gia sắp xong đời rồi, hiểu không, đừng tưởng rằng vẫn có thể miệng ăn núi lở, đừng tưởng rằng vẫn có thể không làm mà hưởng, tránh ra, đừng cản ta làm chính sự." "Chuyện này không thể làm như vậy." Đoàn Trường Hưng chặn ở phía trước Đoàn Trường Dã, rồi sau đó nói với những người dòng chính khác của Đoàn gia, "Các ngươi nhìn thấy không, Nhị ca của ta đã điên rồi, với tư cách là nhất gia chi chủ của Đoàn gia, hắn đã không hợp cách rồi, bây giờ, các ngươi cần phải làm một quyết định, không thể để hắn tiếp tục làm gia chủ nữa." Rầm. Đoàn Trường Hưng còn chưa nói xong, liền bị Đoàn Trường Dã một cước đạp bay, Đoàn Trường Dã nói với Đoàn Trường Hưng đang nằm rạp trên mặt đất: "Cho dù là ta Đoàn Trường Dã không đủ tư cách làm gia chủ, thì cũng không tới phiên ngươi." "Tam đệ là không xứng, vậy còn đại ca này thì sao." Lúc này, một âm thanh không hòa thuận khác vang lên, chủ nhân của âm thanh này chính là đại ca của Đoàn Trường Dã, Đoàn Trường Thiên. "Ta lội vũng nước đục sao." Đoàn Trường Thiên cười dài một tiếng, "Nhị đệ, những năm này ngươi làm gia chủ làm quen rồi, cho nên ngươi đều quên mất vị trí này vốn dĩ hẳn là của ta, nhưng năm đó chính vì phụ thân thiên vị ngươi, cho nên vị trí vốn thuộc về ta liền cho ngươi rồi, ngươi biết vì sao ta vẫn luôn không có hứng thú với vị trí gia chủ sao, bởi vì ta không dám có hứng thú, năm đó lão gia tử thủ đoạn ngoan độc, vì để ngươi ngồi vững vị trí gia chủ, đó chính là chuyện gì cũng có thể làm ra được, bất quá may mắn, lão gia tử hiện tại đã không còn, nếu không nhất định sẽ bị chuyện ngươi làm bây giờ mà sống sờ sờ tức chết, tự hủy căn cơ, không biết ngươi sao lại nghĩ ra chuyện ngu xuẩn như vậy." "Tự hủy căn cơ." Đoàn Trường Dã cao giọng cười lạnh, "Ta đây là phá rồi lập, với tư cách là hậu duệ của Đoàn gia, chẳng lẽ các ngươi chính mình không cảm thấy Đoàn gia chúng ta đã một đời không bằng một đời rồi sao, nếu như tiếp tục cố thủ ở nơi này, cuối cùng chờ đợi chúng ta chính là diệt vong, hôm nay, ta dựa theo phân phó của cao nhân mà sửa đổi lại phong thủy, hết thảy đều còn có thể làm lại từ đầu." "Cao nhân, cao nhân gì, nơi đây nào có cao nhân nào." Đoàn Trường Thiên dùng ánh mắt quét nhìn một vòng, cuối cùng rơi vào trên người Tần Lãng, "Cao nhân ngươi nói, chính là tiểu tử này, vì một lời nói của tiểu tử này, ngươi liền muốn hủy căn cơ của Đoàn gia, ngươi quả nhiên là điên rồi, người Đoàn gia nghe đây, các ngươi hãy nghe kỹ, đây chính là lời nói điên cuồng mà gia chủ của các ngươi nói ra, Đoàn Trường Dã, xem ra ngươi thật sự điên rồi, ngươi quả thật không thích hợp để tiếp tục làm gia chủ của Đoàn gia nữa, ngươi đi đi, ngươi có thể rời đi nơi này, nhưng chúng ta muốn cùng Đoàn gia cùng tồn vong." Không nghi ngờ gì, đề nghị của Đoàn Trường Thiên được sự tán thành của dòng chính Đoàn gia, những người này đều đã quen thói sống an nhàn sung sướng rồi, bọn họ sợ hãi bất kỳ biến hóa nào, không muốn dễ dàng vứt bỏ những ngày tháng an nhàn sung sướng hiện tại. Những ngày tháng gian khổ, có thể tôi luyện ý chí của một người; mà những ngày tháng tốt đẹp, lại có thể tiêu ma ý chí của một người. Đoàn Trường Dã biết không còn cách nào, những người khác trong Đoàn gia sẽ không tán thành địa vị gia chủ này của hắn nữa, hắn hiện tại đã được thành công đoạt quyền rồi, nếu như là gia chủ khác, lúc này nhất định sẽ liều mạng phản kháng và trấn áp, nhưng Đoàn Trường Dã đã không còn bất kỳ hùng tâm tráng chí nào, hắn chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, lựa chọn rời khỏi Đoàn gia, còn như chết sống của những người khác, sự hưng thịnh của gia tộc, bỗng nhiên hắn đều không còn bất kỳ hứng thú nào nữa. Cái chết lớn nhất của lòng người không gì hơn sự phản bội, Đoàn Trường Dã vốn tưởng rằng dựa vào những cống hiến trước kia đối với gia tộc, sao cũng có thể được sự tán thành của những huynh đệ, thúc bá này, nghĩ không ra những người này đối với hắn không có nửa điểm ý cảm kích, ngược lại còn mang lòng căm ghét hắn, đối với gia tộc như vậy, đối với người nhà như vậy, Đoàn Trường Dã cho rằng đã không còn cần thiết phải cân nhắc sinh tử tồn vong của bọn họ nữa rồi. Đoàn Trường Dã quả quyết lựa chọn từ bỏ, cái này ngược lại là khiến Đoàn Trường Hưng, Đoàn Trường Thiên và những người khác có chút kinh ngạc, vốn dĩ bọn họ còn chuẩn bị hậu chiêu, hiện tại xem ra tựa hồ cũng không dùng tới rồi. Ngay trong ngày đó, Đoàn Trường Dã dẫn theo thê tử và con gái rời khỏi trạch viện Đoàn gia, đến ở tại khách sạn của thành phố An Dung.