Ở ngoại ô thành phố An Dung, gần một trạm xăng dầu bên cạnh đường cao tốc, có một quán cà phê tên “Tinh Tinh”. Hương vị cà phê của quán này rất khó uống, thậm chí còn khó uống hơn cả cà phê hòa tan, Tần Lãng uống vài ngụm, buông xuống chén cà phê trên tay. Đối diện hắn, tiểu cô nương tên Đoàn Tuyết Ninh đang ăn kem ly, một bàn tay nhỏ vẫn đang vuốt ve bộ lông mềm mại mà nhẵn bóng của Phì Hổ. Trong quán cà phê không có ai khác, chỉ có một nữ phục vụ béo phì lười biếng đang cắn hạt dưa xem oppa trong phim Hàn. Ánh nắng ban trưa chiếu lên người ấm áp, đây là một khoảnh khắc nhàn nhã hiếm có. Két! Tiếng phanh gấp của xe hơi đột nhiên vang lên. Vài chiếc ô tô đột nhiên dừng ở bên ngoài quán cà phê, nhưng sau khi những chiếc xe này dừng lại, chỉ có một người bước vào, người này chính là Đoàn Trường Dã. Trong các thế lực hắc bạch lưỡng đạo của Bình Xuyên tỉnh, Đoàn Trường Dã vốn dĩ chỉ là một nhân vật nhỏ nhặt không đáng kể, dù là hắc đạo hay bạch đạo, tựa hồ cũng không có một chỗ cắm dùi cho hắn. Nhưng Tần Lãng không thể không thừa nhận, chỉ khi bước vào đại trạch viện của Đoàn gia, hắn mới thực sự cảm nhận được Đoàn gia mạnh đến mức nào. Có thể thấy, Đoàn Trường Dã thật sự là một người rất kín tiếng. Đoàn Trường Dã nhìn thấy con gái mình bình yên vô sự, lập tức thở phào một hơi. Sau đó hắn đi đến ngồi cạnh con gái mình, nói với Tần Lãng: “Ngươi là ai cũng được, cảm ơn ngươi đã không làm hại con gái ta. Như vậy, chúng ta cũng liền có thể nói chuyện một chút rồi.” “Đúng vậy, ta cũng muốn cùng ngươi nói chuyện một chút.” Tần Lãng nhàn nhạt nói, “Vốn dĩ ta không có ý định cùng ngươi nói chuyện.” Ngay cả chính Tần Lãng cũng cảm thấy có chút không thể tin nổi, hình như gần đây hắn đã không còn quan tâm nhiều đến chết sống của người khác. Nếu không phải vì Đoàn Tuyết Ninh, Tần Lãng có lẽ không muốn cùng Đoàn Trường Dã nói chuyện, dù sao theo những gì Tần Lãng hiểu biết, Đoàn gia cũng không phải là vô tội gì. “Ngươi cần gì?” Đoàn Trường Dã nói thẳng thừng, “Chỉ cần ta có thể cho, đều có thể thương lượng. Tiền bạc những thứ này, đối với ta mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa.” “Ta cũng không mấy thích tiền bạc.” Tần Lãng nói, “Vốn dĩ, ta là đến lấy mạng của ngươi, nhưng mà, con gái ngươi là một người tốt, cho nên ta cảm thấy chúng ta có thể nói chuyện một chút.” “Ngươi muốn mạng của ta, cũng không dễ dàng như vậy.” Đoàn Trường Dã hừ một tiếng. “Nếu như ở trong trạch viện Đoàn gia, ngươi có thể nói như vậy, nhưng là ở đây, ngươi không có tư cách nói lời này.” Giọng điệu của Tần Lãng lạnh lùng mà khẳng định, “Tuy nhiên, xét thấy ngươi vì con gái mình mà mạo hiểm, ta sẽ không hạ thủ với ngươi ở đây. Ngươi cứ yên tâm, nhưng hiện tại, chúng ta cần phải thẳng thắn nói chuyện, bởi vì nếu như nói chuyện không thành công, lần tiếp theo ta sẽ muốn mạng của ngươi.” “Thúc thúc, đừng làm hại ba ba của con được không?” Đoàn Tuyết Ninh hiển nhiên đã hiểu lời của Tần Lãng. “Thúc thúc cùng ba ba của ngươi mở cái trò đùa đó.” Tần Lãng hướng tiểu cô nương cười cười, sau đó hướng Đoàn Trường Dã nói, “Ngươi hoặc là không tin ta có thực lực động đến ngươi, nhưng là ngươi tốt nhất tin tưởng, bởi vì ngươi hẳn là rất rõ ràng, rốt cuộc là người nào muốn động đến ngươi, những người này cũng không phải là vì tiền mà đến, ngươi cho lại nhiều tiền đều vô dụng, huống chi, ta hôm nay đã đến Đoàn gia của các ngươi, đã nhìn ra phong thủy khí vận của Đoàn gia các ngươi sắp hao hết rồi, thậm chí đã bắt đầu chịu sự phản phệ của linh mạch rồi, đúng không?” “Ngươi… ngươi làm sao nhìn ra được.” Đoàn Trường Dã cuối cùng động dung rồi, trước đó Tần Lãng nói muốn giết hắn, biểu lộ của Đoàn Trường Dã đều không có bất kỳ thay đổi nào, bởi vì cả đời này muốn giết hắn người thật không ít, nhưng là hắn còn sống chính là chứng minh tốt nhất. Tuy nhiên, khi Tần Lãng nhắc tới linh mạch, Đoàn Trường Dã cuối cùng không thể trấn định được nữa, bởi vì đây mới là căn bệnh trong lòng của Đoàn Trường Dã thậm chí là toàn bộ Đoàn gia. “Ta đương nhiên có thể nhìn ra được.” Tần Lãng cười lạnh một tiếng, “Ban sơ khi các ngươi chặn đứt linh mạch, Đoàn gia đã độc hưởng chỗ tốt của phong thủy linh mạch, đến nỗi những người ta bên cạnh các ngươi trở thành vật hy sinh. Cho nên toàn bộ cơ nghiệp chỉ còn lại Đoàn gia các ngươi. Chẳng qua, linh mạch bị các ngươi chặn đứt này đã bắt đầu suy kiệt rồi, sinh tử chi khí trong linh mạch không thể cân bằng, Đoàn gia các ngươi cũng bắt đầu chịu phản phệ của linh mạch. Nếu như ta không nhìn nhầm, những năm này nhân khẩu người Đoàn gia đã càng ngày càng ít rồi chứ.” “Tiên sinh nói đúng vậy.” Đoàn Trường Dã cẩn thận từng li từng tí thưởng thức lời nói của Tần Lãng. Hắn biết Tần Lãng đã nói trúng trọng điểm, nhưng là lại không thể khẳng định Tần Lãng nói có chuẩn xác hay không, bởi vì Tần Lãng có thể đã tiến hành điều tra trước đó. “Ta biết ngươi không tin lời của ta, nhưng ngươi trước kia có một đứa con trai phải không, chắc là đã chết yểu rồi. Còn như con gái của ngươi, ta tin rằng ngươi hẳn là biết khuyết tật bẩm sinh của nàng chứ?” Tần Lãng nói những lời này không phải là lời hù dọa, mà là thực sự là như vậy. Phong thủy linh mạch, liên quan đến khí vận thiên hạ, liên quan đến xã tắc quốc gia, liên quan đến họa phúc gia đình. Vốn dĩ, phong thủy linh mạch được một mạch Hộ Linh nhân tương truyền trông coi, cho nên khí vận thiên hạ biến hóa đều dưới sự vận hành tự nhiên. Nhưng từ khi một mạch Hộ Linh nhân biến thành Thuật Tông, tình hình đã khác biệt rồi. Không chỉ khí vận thiên hạ bị Thuật Tông và một số quyền quý vặn vẹo, mà lại dẫn đến vô số linh mạch ở Thần Châu điêu linh, đến nỗi cận đại quốc gia chiến loạn không ngớt. Nhưng là, những người này có được linh mạch, mất đi cũng là linh mạch. Từ xưa đến nay, các đế vương cổ đại mượn linh mạch để thay đổi triều đại, sau khi thành công cố nhiên là có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận. Nhưng một khi long mạch thay đổi, phong thủy bại hoại, những hoàng tộc từng phong quang vô hạn này sẽ bị nhân đồ như heo chó, ngay cả những Tiên Hoàng ngủ yên trong Hoàng Lăng, Tiên Yến Kinh cũng sẽ bị người lôi ra quật xác, phơi xác hoang dã, chịu vạn năm phỉ báng. Cho nên, cổ nhân từng nói: “Thành cũng phong thủy, bại cũng phong thủy”. Tình huống của Đoàn gia, cũng là như thế. Từng Đoàn gia một cành độc tú, không gì bất lợi, nhưng hiện tại lại đã bắt đầu nếm trải quả đắng của sự phản phệ linh mạch rồi. Hậu nhân của Đoàn gia, đã bắt đầu tiên thiên không đủ rồi, thậm chí có đứa sinh ra trực tiếp chết yểu, những thứ này chính là dấu hiệu của sự phản phệ linh mạch. “Tiên sinh… ngài thật sự là kiến thức bất phàm, thứ cho ta vừa rồi nhìn nhầm rồi.” Đoàn Trường Dã đứng dậy hướng Tần Lãng bồi lễ. Hắn bồi lễ không phải vì chính hắn, mà là vì con gái hắn. Đoàn Trường Dã đương nhiên biết con gái tiên thiên không đủ, bởi vì khi con gái còn nhỏ đã mắc bệnh tim bẩm sinh, bất kỳ bác sĩ nào cũng bó tay. Nếu không phải những năm này nghĩ đủ mọi cách dùng các loại linh dược ôn dưỡng thì, chỉ sợ con gái hắn đã một mạng cũng đã chết rồi. “Ngươi yên tâm, ta vừa rồi đã nói muốn thẳng thắn nói chuyện, liền sẽ nghĩ biện pháp chữa khỏi con gái ngươi. Chuyện phong thủy linh mạch, người khác giải quyết không được, nhưng ta hơn phân nửa là có thể giải quyết được.” Tần Lãng không phải khoác lác, hiện tại cho dù là người của Thuật Tông, cũng không thể so với hắn càng hiểu hơn phong thủy linh mạch rồi. Muốn trị liệu bệnh của Đoàn Tuyết Ninh, trước hết liền phải tiêu trừ sự phản phệ của linh mạch đối với nàng, nếu không cho dù có linh dược ôn dưỡng, nàng cũng thủy chung không thể khỏi hẳn. “Tiên sinh, ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì, nếu như ngươi có thể trị hết con gái của ta, ta nhất định là biết gì nói nấy, không giấu giếm chút nào.” Xem ra Đoàn Trường Dã đối với con gái của hắn quả nhiên là để tâm. Dù sao, đây là đứa con gái duy nhất của Đoàn Trường Dã.