Thiếu Niên Y Tiên

Chương 1167:  Thuốc là gì, độc là gì



Thông thường, Tần Lãng rất ít trực tiếp quan tâm đến công việc kinh doanh cụ thể của Bàng thị Dược nghiệp tập đoàn. Hoành Bang Sinh vật Khoa kỹ công ty chỉ là một công ty con được Bàng thị tập đoàn thu mua mà thôi. Hiện tại, chủ yếu là sản xuất một số sản phẩm bảo kiện do Bàng thị Dược dịch tập đoàn nghiên cứu và phát triển. Một hệ liệt sản phẩm bảo kiện cho nam giới, dưỡng sinh Ngũ Hành do Bàng thị Dược nghiệp tập đoàn nghiên cứu và phát triển hiện tại rất bán chạy, phản hồi tốt, lợi nhuận tự nhiên cũng rất đáng kể. Nhưng mà, Lạc Tân biết Tần Lãng kỳ thật cũng không quá để ý vấn đề thu nhập của Bàng thị Dược nghiệp tập đoàn, cho nên nàng rất hiếu kỳ vì sao Tần Lãng đột nhiên bắt đầu quan tâm chuyện này. "Ô, ta không phải quan tâm vấn đề thu nhập, về mặt quản lý ta cũng không lo lắng. Thượng Hân người này ta sẽ không nhìn nhầm, nàng có thể quản lý tốt Hoành Bang Sinh vật Khoa kỹ công ty. Nhưng mà, sản phẩm bảo kiện của Bàng thị Dược nghiệp tập đoàn vân vân, nói trắng ra đều chỉ là một cái ngụy trang mà thôi. Mục đích đúng là tạo dựng danh tiếng, chiếm cứ thị trường. Còn như mục tiêu chân chính, thì là muốn tiến vào thị trường dược phẩm, đây mới thật sự là ý nghĩa tồn tại của Bàng thị Dược nghiệp tập đoàn." Tần Lãng đề cập hai chữ "ý nghĩa", là bởi vì hắn từ trước tới nay không quên lời hứa với lão độc vật: chấn hưng Độc Tông. Nhưng mà Độc Tông làm sao chấn hưng, lão độc vật không có nói cho Tần Lãng phương pháp cụ thể, bởi vì lão độc vật ở trên chuyện này cũng thất bại rồi, cho nên mới đến lượt Tần Lãng. Mà Tần Lãng muốn chấn hưng Độc Tông, hắn cũng chỉ có thể mò đá qua sông. Trên phong công vĩ tích của các đời Độc Tông tông chủ, Tần Lãng không tìm được kinh nghiệm có thể tham khảo, bởi vì tông chủ các đời Độc Tông bọn họ nghiên cứu đều là độc dược, giết người. Lý niệm này ở quá khứ là thích ứng, nhưng là lại không có cách nào thích ứng với niên đại hiện tại. Ngày nay thời đại thay đổi rồi, lý niệm của Độc Tông không thích hợp với xã hội này, cho nên mới suy sụp. Hiện tại Tần Lãng muốn chấn hưng Độc Tông, hết thảy đều chỉ có thể từ từ thử nghiệm rồi. Phương hướng Tần Lãng thử nghiệm chính là dược phẩm. Hắn cần thông qua dược phẩm để xoay chuyển hình tượng của Độc Tông, khiến người biết độc không chỉ có thể giết người, cũng có thể trị bệnh cứu người. Nói tóm lại, đây chính là một loại thu mua lòng người rồi. Độc Tông trước kia chỉ biết giết người, lại không biết tác dụng của việc thu mua lòng người. Mà Phật Tông, Đạo giáo chi loại đại tông giáo, thì biết tầm quan trọng của việc thu mua lòng người, một tay cầm kinh thư, một tay cầm kiếm, đây mới là nền tảng chống đỡ một đại tông giáo. Độc Tông không thiếu khuyết kiếm giết người, cái thiếu chỉ là một "kinh thư". Từ trên người tử địch Dược Tông, Tần Lãng tìm được cơ hội. Hắn biết ngành dược phẩm hiện tại thật sự là một con ác ma khoác áo ngoài thiên sứ, ngành này tràn ngập mùi thối tiền bạc, lợi ích và tội ác, nhưng lại là ngành không thể thiếu. Mà những người này dưới cờ Dược Tông, cũng hạn chế giữa thiên sứ và ác ma, bị người căm hận đồng thời lại bị người đặt vào hy vọng. Tỷ như người bệnh của thế giới này, luôn luôn căm hận những bác sĩ hắc tâm thu nhập cao kia. Nhưng là bọn họ không thể bảo đảm chính mình không bị bệnh, cho nên khi sinh bệnh thì cũng chỉ có thể đem thân thể của chính mình và nhiều năm tích góp cùng nhau giao đến trong tay các bác sĩ, mặc cho bị xâu xé. Bác sĩ có phẩm hạnh nghề nghiệp, còn có thể tận tâm tận chức trị liệu cho người bệnh, suy nghĩ vì tình hình kinh tế của người bệnh. Mà những bác sĩ vô phẩm hạnh kia, lại quả thật còn đáng sợ hơn đao phủ, bởi vì những người này không những sẽ tổn hại thân thể của người bệnh, thậm chí còn sẽ ép khô toàn bộ tích góp của cá nhân người bệnh thậm chí gia đình, quả thật còn tàn khốc hơn hấp huyết quỷ. Cho nên, một số bác sĩ, thật sự là ác ma khoác áo ngoài thiên sứ; mà dược phẩm, cũng có thể là độc dược khoác vỏ bọc đường. Có chút dược phẩm, nó tồn tại chính là vì vơ vét tiền tài, tự xưng là có thể trị bệnh tật nào đó, bệnh bất trị, trên thực tế lại hoàn toàn không có tác dụng, chỉ là thông qua giá cả cao ngất ngưởng để ép khô chút chất béo cuối cùng thậm chí máu xương của người bệnh. (Cha của Tiểu Mễ khi mắc bệnh đã phục dụng một loại thuốc tên là "Lực Như Thái", "Lợi Lỗ Tọa Phiến". Giá cả đắt đỏ thì không nói, mấu chốt là gần như không có tác dụng. Những dược vật này thuần túy chính là vì vơ vét tiền tài mà tồn tại, bóc lột mồ hôi và máu của người bệnh và người nhà.) Ngày nay thị trường dược phẩm của Hoa Hạ, đều chưởng khống trong tay Dược Tông, đây là chuyện không cần nghi ngờ. Cho dù là dược vật nước ngoài tiến vào thị trường Hoa Hạ, quyền định giá cũng ở trong tay Dược Tông, mà không phải trong tay mình của công ty dược phẩm. Trong ngành y dược, Dược Tông một nhà độc bá, cho dù là Phật Tông, Đạo giáo cũng không thể nhúng tay vào địa bàn của bọn họ. Đương nhiên cũng có thể giữa song phương có hiệp định khác, Tần Lãng bất đắc dĩ mà biết. Nhưng Tần Lãng đã thông qua Long Xà bộ đội điều tra qua, người của Dược Tông hiện tại gần như đã thẩm thấu vào toàn bộ ngành y dược Hoa Hạ rồi. Đương nhiên, trước đây thật lâu, người của Dược Tông đã chưởng khống thị trường y dược của Hoa Hạ rồi, chưởng khống sinh tử của vô số người cũng như nghèo hèn và phú quý. "Rất nhiều người cho rằng bất động sản, tài chính chính là ngành bạo lợi nhất, nhưng là thường thường sẽ bỏ qua một ngành khác, ngành này chính là ngành y dược. Ta đã điều tra qua thông qua một số con đường, hiện tại một vài dược vật trên thị trường dược phẩm, lợi nhuận thậm chí cao tới mấy nghìn phần trăm, cũng chính là giá bán là mấy chục lần giá thành. Cho nên ngành này trên thực tế mới là chân chính hắc động tài phú, không ngừng hấp thu tài phú vào đó." Tần Lãng đã nói ra cái nhìn của hắn về ngành dược phẩm hiện tại cho Lạc Tân. "Đích xác như vậy, ta ở trên mạng cũng thấy qua phân tích số liệu tương tự. Theo như lời đồn mười năm trước, đi bệnh viện khám một bệnh cảm mạo đơn thuốc đại khái là khoảng mười nguyên, hai mươi năm trước đại khái là khoảng một nguyên, mà đến hiện tại, trên cơ bản đều là một trăm nguyên trở lên, thậm chí cao tới mấy trăm nguyên. Mặt khác, bác sĩ trước kia kê đơn thuốc thường thường là từng viên từng viên thuốc làm liều lượng, hiện tại trên cơ bản là một hộp một hộp kê ra... Trong đó đến tột cùng ẩn giấu những trò bẩn thỉu ghê tởm gì, quả thật ngẫm lại đều cảm thấy đáng sợ. Thật vậy, hiện tại muốn trở thành một bác sĩ không dễ dàng, cho nên thu nhập cao của bác sĩ cũng không có gì đáng trách. Nhưng là nếu như bác sĩ đem thu nhập cao xây dựng ở trên sự không chịu trách nhiệm với thân thể của người bệnh và sự cướp đoạt tài phú của người bệnh, thì những người này quả thật còn đáng sợ hơn cả cường đạo, hoặc là đúng như người khác nói, bọn họ thật sự là ác ma khoác áo ngoài thiên sứ." Lời nói này của Lạc Tân cũng là có cảm mà nói ra. Khoảng thời gian đoạn trước nàng ở trên mạng đã xem qua tin tức về vắc xin viêm gan B dẫn đến tử vong ở trẻ nhỏ, khi đó nàng đều nóng lòng đích thân đi hỏi một chút những thương nhân thuốc không có lương tâm này, hỏi bọn họ rốt cuộc còn có hay không lương tâm và y đức tối thiểu. Nhưng, đây là một niên đại cười nghèo không cười đĩ, lương tâm không đáng giá tiền. Võ Minh Hầu là một trí giả chân chính. Là một trong những người bảo vệ của dân tộc Hoa Hạ, hắn không chỉ chứng kiến sự hưng suy của dân tộc này, mà lại cũng nhìn thấy trong tình hình kinh tế quốc gia đang phát triển như diều gặp gió trong những năm qua, đạo đức và tín ngưỡng đang trôi đi mất nhanh chóng. Vì tiền bạc và quyền lợi, rất nhiều người của dân tộc Hoa Hạ đã lúc nào không hay biến thành lưu manh chính trị, cường đạo xã hội, bại loại dân tộc, thành công nhờ hút máu... Chẳng lẽ phát triển kinh tế thì phải hy sinh đạo đức và tín ngưỡng sao? Chẳng lẽ vì che đậy chất lượng sinh hoạt, thì phải quên khí phách và huyết mạch của Viêm Hoàng Tử Tôn, truyền nhân của rồng sao? Chẳng lẽ thì phải đem đại nhân ngoại quốc phụng làm chủ tử, cam tâm tình nguyện lại đi làm nô lệ bím tóc dài sao? Đương nhiên không thể.