"Giám sát lệnh của ngươi là giả đúng không?" Tào Minh căn bản không tin tưởng Tần Lãng sẽ có được thứ như vậy. "Đã nói là hàng cao cấp rồi, trước đây ngươi chưa thấy qua sao?" Tần Lãng cực kỳ châm chọc nói, "Tổ trưởng Tào, thật không may khi phải nói cho ngươi biết, thứ này là thật, ta chỉ có thể nói hôm qua ngươi đã bị đánh oan rồi, thật đó." Tào Minh dùng ánh mắt thống khổ nhìn cô gái áo đen kia, dùng ngữ khí cầu khẩn hô một tiếng: "Phương Minh Bổ..." "Giám sát lệnh này là thật." Lời nói của cô gái áo đen khiến Tào Minh hoàn toàn tuyệt vọng. Tào Minh biết giám sát lệnh là thứ gì, thứ này tựa như là miễn tử kim bài, có thể tránh cho bị Lục Phiến Môn truy cứu trách nhiệm, nhưng số lượng phát hành có hạn, chỉ có số ít nhân vật có trọng lượng mới có thể nắm giữ giám sát lệnh, mặc kệ giám sát lệnh của Tần Lãng từ đâu mà có, dù sao Tào Minh hôm qua bị đánh một trận này thật sự là oan uổng, hắn đã không có cơ hội tìm lại mặt mũi rồi. "Nếu đã hai vị đều thấy rõ ràng rồi, ta nghĩ cũng không cần giải thích nhiều nữa đâu." Tần Lãng cất giám sát lệnh vào, rồi chuẩn bị cáo từ, nhưng cô gái áo đen kia thân hình vừa triển khai, đã chặn đường đi của hắn. "Phương tiểu thư, nàng muốn thế nào?" Tần Lãng bình tĩnh nói, "Trước đây tổ trưởng tổ hành động Lục Phiến Môn ở Bình Xuyên tỉnh tên là Phương Bá Thu, không biết có quan hệ gì với nàng?" "Nàng là cô của ta." "Vậy thì nói ra chúng ta đều là người quen." "Nàng ta tự cam đọa lạc, đã không xứng làm người của Phương gia chúng ta." Cô gái áo đen không khách khí ngắt lời Tần Lãng. Tần Lãng lúc này mới ý thức được mình tâng bốc sai chỗ, chỉ có thể cười hắc hắc: "Nói ra thì cô của nàng là sư nương của ta." "Im ngay!" Cô gái áo đen quát Tần Lãng, "Mặc dù ngươi có giám sát lệnh trong tay, nhưng đã mạo phạm đến tôn nghiêm của Lục Phiến Môn chúng ta, ta muốn thỉnh giáo ngươi hai chiêu, xem ngươi có tư cách dùng bốn chữ 'Giám sát thiên hạ' này hay không." "Ưm... nói thật lòng, chính ta thấy mình không đủ tư cách, nhưng thứ này có thể dùng để ngăn cản vài con chó không biết điều, ta thấy nó vẫn là thứ tốt, cho nên sẽ không chủ động đưa cho người khác." Nghe Tần Lãng nói vậy, trong lòng Tào Minh càng thêm buồn bực, hắn biết mình chính là "con chó" không biết điều đó. "Tần tiên sinh, đắc tội rồi." Cô gái áo đen dường như đã bị dáng vẻ lêu lổng của Tần Lãng chọc giận, lập tức ra chiêu về phía Tần Lãng, nhưng nàng biết đây là trường học, cho nên ra chiêu không phải là xuất thủ, mà là giao phong ở cấp độ tinh thần. Cảm nhận được lực lượng tinh thần mạnh mẽ của đối phương ập đến, Tần Lãng giật mình, biết nàng này quả nhiên không dễ dàng đối phó, không hổ là Minh Bổ của Lục Phiến Môn, tu vi tinh thần lực của nàng ít nhất đã đạt đến trình độ Thông Thiên cảnh, Tần Lãng không dám khinh thường, thi triển Chư Thiên Hắc Ám Luân Hồi Quan Tưởng Pháp, giữ vững thế giới tinh thần của mình. Lực lượng tinh thần của cô gái áo đen xâm nhập vào thế giới tinh thần của Tần Lãng sau, lập tức hóa thành dáng vẻ bản thân nàng: mặc một thân bộ đồ công phu màu đen, búi tóc, tay cầm một thanh trường kiếm sắc bén, tựa như một nữ hiệp khách anh tư táp sảng, lại hình như là một nữ phán quan căm ghét cái ác. Nhưng, trong mắt của nàng, Tần Lãng chính là cái "ác" đó. Giao phong cấp độ tinh thần, vốn là cực kỳ hung hiểm, nhưng cô gái áo đen này hiển nhiên cũng không phải thật sự muốn sinh tử tương bác với Tần Lãng, cho nên nàng bày ra tư thế này, kỳ thực là muốn giao đấu với Tần Lãng trong thế giới tinh thần của Tần Lãng. Tần Lãng hiểu rõ ý đồ của đối phương, lấy tinh thần lực hóa thành dáng vẻ bản thân mình, đứng ở trước mặt cô gái áo đen. Trường kiếm trong tay cô gái áo đen xa xa chỉ vào Tần Lãng, Tần Lãng ôm quyền hành lễ, bày ra thế quyền, cô gái áo đen dường như đã chờ không được rồi, trường kiếm đâm thẳng Tần Lãng, mặc dù Tần Lãng này trong thế giới tinh thần là do tinh thần lực biến thành, cho dù là bị đâm trúng cũng sẽ không bị thương, nhưng nếu như vậy, Tần Lãng có thể coi là thua rồi. Nếu như là cuộc so tài khác, Tần Lãng thua thì cũng thôi đi, nhưng lần so tài này, đại biểu cho Tần Lãng có tư cách nắm giữ giám sát lệnh hay không, bởi vì đúng như cô gái áo đen này nói, người nắm giữ giám sát lệnh không ai không phải là tuyệt đại cao thủ đức cao vọng trọng, Tần Lãng tuy rằng tay cầm giám sát lệnh, nhưng là có hay không có tư cách này đây. Cho nên giám sát lệnh này, liên quan đến vinh dự của Tần Lãng và Võ Minh Hầu, nếu như Tần Lãng thua cô gái áo đen này, hắn thật sự là không có ý tứ cầm giám sát lệnh này. Kiếm thuật của cô gái áo đen vô cùng cao siêu, cổ tay rung lên, từng đóa từng đóa kiếm hoa không ngừng nở rộ xung quanh thân thể của nàng, cực kỳ có mỹ cảm, nhưng lại mang theo khí tức nguy hiểm tột độ. Tần Lãng không quen dùng vũ khí, hoặc có thể nói hắn căn bản là không có thói quen dùng vũ khí, nắm đấm chính là vũ khí của hắn, cô gái áo đen dùng kiếm, Tần Lãng liền dùng "đao", nhưng Tần Lãng dùng lại là Đường Lang Đao. Kiếm thuật của cô gái áo đen không biết là lưu phái nào, nhưng kiếm pháp cao siêu không thể nghi ngờ, môn kiếm thuật nàng thi triển này cực kỳ có mỹ cảm, sát thương lực lại cực kỳ mạnh, trong từng chiêu từng thức toát ra vẻ tú mỹ của thiên địa tự nhiên, lại toát ra uy lực như lôi đình phong vũ, trong mắt Tần Lãng, bộ kiếm thuật này tất nhiên là do một vị kiếm thuật đại gia nào đó truyền lại, hơn nữa cô gái áo đen này đã đạt được tinh túy của môn kiếm thuật này. Xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt, xoẹt. Kiếm quang phun ra nuốt vào chớp động, bao vây Tần Lãng ở trong đó. Đường Lang Phá Xa. Đối mặt với chiêu thức tinh diệu ngàn vạn biến hóa của cô gái áo đen, Tần Lãng chỉ dùng một chiêu Đường Lang Phá Xa đơn giản nhất. Đường Lang quyền là một loại Hình Ý Quyền rất phổ biến, thấy Tần Lãng vậy mà lại dùng chiêu thức đơn giản như vậy để chống lại chiêu kiếm của mình, cô gái áo đen khó tránh khỏi có chút tức giận cũng có chút khinh thường, cho rằng tu vi của Tần Lãng này đa phần là hoa mà không quả, nhưng khi Tần Lãng thi triển chiêu Đường Lang Phá Xa này, cô gái áo đen mới đột nhiên ý thức được là chính nàng đã khinh địch rồi. Chiêu Đường Lang Phá Xa này của Tần Lãng tuy rằng chiêu thức đơn giản, nhưng đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, cho người ta cảm giác trong một chiêu đơn giản này dường như ẩn chứa đạo lý võ học bác đại tinh thâm, rõ ràng là "một đao" cực kỳ đơn giản, lại có thể phong bế trường kiếm ngàn vạn biến hóa của nàng. "Quyền pháp thật là cao minh." Cô gái áo đen không nhịn được phát ra một tiếng khen hay, nàng không phải khen người Tần Lãng, mà là khen Đường Lang Đao Quyền của Tần Lãng. Quả thật đúng như câu nói, hành gia vừa ra tay liền biết có hay không, Tần Lãng thi triển chiêu Đường Lang Phá Xa này, lập tức khiến cô gái áo đen lau mắt mà nhìn hắn, cùng là người tu hành võ đạo, nàng nhìn không ra nhân phẩm của Tần Lãng, nhưng có thể thấy được quyền pháp của Tần Lãng có cao minh hay không, Đường Lang quyền của Tần Lãng, không những hỏa hầu mười phần, mà còn đã tự thành một phái, chiêu Đường Lang Phá Xa này không chỉ là Hình Ý Thần tam giả hợp nhất, diễn giải tinh túy của Đường Lang quyền đến mức lâm ly, hơn nữa chiêu này vừa khiến người ta cảm thấy bá khí lẫm liệt, lại khiến người ta cảm thấy trong bá khí lại kiêm có khí chất nhu hòa, có một loại cảm giác huyền diệu âm dương tương sinh, lưỡng cực quy nhất. Bụp. Quyền kiếm giao nhau, quả nhiên Tần Lãng dùng "một đao" đơn giản phá vỡ vạn chiêu kiếm phức tạp của cô gái áo đen này. Trong lòng cô gái áo đen tuy rằng có chút thưởng thức quyền pháp của Tần Lãng, nhưng trường kiếm trong tay lại không ngừng nghỉ, khi trường kiếm bị nắm đấm của Tần Lãng hất văng ra, cổ tay của nàng khẽ rung lên, thanh trường kiếm kia tựa như một con rắn bạc ngẩng đầu vọt lên, men theo cánh tay của Tần Lãng đâm thẳng vào yết hầu của Tần Lãng, chiêu này từ chiêu thức cực kỳ phức tạp chuyển thành cực kỳ đơn giản, là một chiêu sát chiêu trong kiếm pháp của nàng, tên là Kiếm Nguyệt Chiếu Nhân, chiêu này ở dưới ánh trăng thi triển càng tốt hơn, bởi vì có thể mượn thân kiếm phản xạ ánh trăng mê hoặc tầm mắt của địch nhân. Nắm đấm của Tần Lãng còn chưa kịp thu về, liền thấy một điểm kiếm quang đã đến trước mắt.