A! A! A! A! Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên ở trong rừng, làm kinh động những con chim chóc bốn phía bay vút lên trời. Thật ra hai gã này bị thương không nặng, đều chỉ là ngoài da mà thôi, nhưng để nhận được chi viện từ đồng môn, trưởng bối, hai người chỉ có thể thông qua tiếng kêu thảm thiết của họ để truyền đi tin tức. Quả nhiên, tiếng kêu thảm thiết của hai người này lập tức dẫn tới người của phái Nga Mi, người cầm đầu vậy mà lại là một "người quen" của Tần Lãng. Người này chính là Diệp Ngạo Thiên. Là nhân vật được xưng tụng "thiên tài võ học" trong số đệ tử Diệp gia, Diệp Ngạo Thiên vẫn luôn bái nhập môn hạ phái Nga Mi. Tần Lãng từng giao thủ với người này, nhưng lúc đó Tần Lãng còn chưa bước vào cấp độ Võ Huyền, song khi đó Tần Lãng đã đánh bại Diệp Ngạo Thiên. Bây giờ, cảnh giới tu vi của Tần Lãng so với lúc ấy có thể nói là một trời một vực, nhưng cảnh giới của Diệp Ngạo Thiên cũng tăng lên rất nhiều, không biết hắn đã có được kỳ ngộ gì, hiện tại đã đạt tới Tẩy Tủy cảnh, cách Nguyên Cương Cảnh cũng chỉ còn một bước mà thôi. Xem ra, phái Nga Mi đã bỏ không ít vốn liếng lên người Diệp Ngạo Thiên. Đương nhiên, với độ tuổi hiện tại của Diệp Ngạo Thiên, có thể đạt tới Tẩy Tủy cảnh, quả thực cũng có thể tự ngạo rồi. Hôm nay là ngày giao dịch của phường thị giang hồ Bình Xuyên tỉnh, Diệp Ngạo Thiên được môn phái giao cho một trọng trách: phụ trách trật tự bốn phía Tiên Phong Tự. Thoạt nhìn là một việc tốn công vô ích, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy, bởi vì phường thị giang hồ kiểu này hôm nay là một phường thị có đẳng cấp, những người đến giao dịch cũng đều là những nhân vật có mặt mũi trên giang hồ Bình Xuyên tỉnh. Chưa nói đến những chuyện khác, Diệp Ngạo Thiên hoàn toàn có thể thông qua "bình đài" này để kết giao với một số giang hồ nhân sĩ có quyền thế. Bây giờ Diệp gia đã suy bại, Diệp Ngạo Thiên biết lão gia tử Diệp Thế Khanh của Diệp gia đã bị tước bỏ chức quyền, hơn nữa đệ tử Diệp gia hoàn toàn bị khống chế, thậm chí tài sản mà Diệp gia chuyển ra hải ngoại cũng bị người ta lấy đi hơn nửa, Diệp gia coi như triệt để xong đời rồi. Diệp Ngạo Thiên biết đây là chuyện do Lục Thanh Sơn, Tần Lãng và những người khác gây ra, khi đó phản ứng đầu tiên của hắn chính là muốn xuống núi băm Tần Lãng và Lục Thanh Sơn thành thịt nát, nhưng sau khi bình tĩnh lại, Diệp Ngạo Thiên lại bỏ đi ý niệm này. Với tư cách là đệ tử có thiên phú nhất trong phương diện võ học của Diệp gia, hắn đã chọn cách ẩn nhẫn, bởi vì hắn biết đại thế Diệp gia đã mất, nếu muốn đông sơn tái khởi, trừ phi hắn có thể trở thành người có quyền thế, có danh vọng trên giang hồ. Diệp Ngạo Thiên là một người thông minh, trong mắt hắn, sở dĩ Diệp gia suy tàn nhanh chóng, những người như Tần Lãng, Lục Thanh Sơn chỉ là nhân tố bên ngoài, nguyên nhân chân chính là Diệp gia hưng khởi từ giang hồ, nhưng lại dần dần thoát ly giang hồ. Giang hồ nhân sĩ, tối kỵ nhất là trở thành bèo không rễ. Một giang hồ nhân sĩ nếu không có lai lịch, phía sau không có sự chống đỡ mạnh mẽ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành đối tượng bị người khác nghiền nát. Diệp gia phát tích từ giang hồ, nhưng sau khi phát tích, Diệp gia lại nhất tâm xoay sở hệ thống quân chính, xem nhẹ việc vận hành thế lực giang hồ, đến nỗi thực lực của Ngọa Long Đường càng ngày càng yếu, thậm chí沦淪為 thế lực hắc đạo bất nhập lưu. Phải biết rằng, Ngọa Long Đường từng là thế lực giang hồ thật sự, trên giang hồ Bình Xuyên tỉnh cũng là một sự tồn tại tiếng tăm lừng lẫy. Diệp gia xem nhẹ sự phát triển của thế lực giang hồ, cũng không khác nào dần dần cắt đứt gốc rễ của chính họ trên giang hồ. Khi người Diệp gia nắm quyền thế trong tay, thế lực giang hồ Bình Xuyên tỉnh ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Diệp gia, nhưng khi Diệp gia suy tàn, còn có ai sẽ nể mặt người Diệp gia? Nếu không phải Diệp Ngạo Thiên vững vàng ôm chặt đùi thiên kim phái Nga Mi Lý Đại Anh, chỉ sợ những ngày tháng trong môn phái của hắn sẽ trôi qua như một năm, trước kia phái Nga Mi đã có không ít người bất mãn với Diệp Ngạo Thiên. Bất quá, hiện tại địa vị của Diệp Ngạo Thiên trong phái Nga Mi vẫn vững như Thái Sơn, bởi vì hắn dỗ Lý Đại Anh xoay mòng mòng, cho nên từ môn phái được đến không ít linh dược, linh đan, hơn nữa còn được sự chỉ điểm tận tình của nhiều tiền bối phái Nga Mi, cảnh giới công phu mới có thể tiến bộ vượt bậc, chỉ một bước nữa là có thể bước vào Nguyên Cương Cảnh, khiến cho những sư huynh đệ trước kia bất mãn với hắn chỉ có thể tiếp tục nghiến răng căm hận nhưng lại không thể làm gì được. Diệp Ngạo Thiên vẫn đang tiếp tục ẩn nhẫn, mục tiêu của hắn cũng không chỉ là trở thành rể quý của chưởng môn phái Nga Mi, mà là muốn có một ngày leo lên bảo tọa chưởng môn, chỉ cần hắn trở thành chưởng môn một phái của phái Nga Mi, sau này muốn đối phó với Lục Thanh Sơn và những người khác, hẳn là chuyện dễ dàng. Huống chi, Diệp Ngạo Thiên muốn trở thành chưởng môn không chỉ vì báo thù, còn có nguyên nhân trọng yếu hơn là hắn khát vọng danh dự giang hồ và quyền lực, hắn thích cảm giác đứng ở nơi cao của giang hồ, nhìn xuống chúng sinh. "Đã xảy ra chuyện gì! Ở đây ồn ào náo động ra thể thống gì!" Diệp Ngạo Thiên dùng ngữ khí quở trách quát vào Tần Lãng và hai người trấn giữ giao lộ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Tần Lãng, "Ngươi là người phương nào? Chẳng lẽ không biết đây là nơi nào sao?" "Ta là tới Tiên Phong Tự tiến hành giao dịch. Bất quá, hai vị này nhất định phải đòi ta 'tiền mãi lộ', vừa đúng lúc ta không một xu dính túi, cho nên liền xảy ra một chút xung đột." Tần Lãng giải thích. "Hồ đồ! Quả thực là làm mất mặt phái Nga Mi chúng ta!" Diệp Ngạo Thiên lớn tiếng quở trách hai người, bày ra bộ dáng làm việc công một cách công bằng, đại công vô tư. Hai đệ tử Nga Mi trấn giữ giao lộ này bày ra bộ dạng tiếp nhận giáo huấn, nhưng trong lòng lại đang mắng Diệp Ngạo Thiên cố ý ra vẻ ta đây, nếu không phải ôm chặt đùi thiên kim chưởng môn, Diệp Ngạo Thiên nào có cảnh giới và địa vị như ngày hôm nay. Sau khi Diệp Ngạo Thiên quở trách xong, mới nói với Tần Lãng: "Vị giang hồ đồng đạo này, người của phái Nga Mi chúng ta tuy rằng có chỗ không đúng, nhưng ngươi cũng không nên ra tay. Hai vị này đều là đệ tử của phái Nga Mi chúng ta, cũng chỉ có người của phái Nga Mi mới có tư cách giáo huấn bọn họ, ngươi có tư cách gì ra tay giáo huấn bọn họ?" Diệp Ngạo Thiên không hổ là dòng dõi Diệp gia, có chút thiên phú làm chính trị gia âm mưu, mấy câu này vừa nói ra, lập tức giành được hảo cảm của những đệ tử phái Nga Mi này, cho dù là hai người trấn giữ giao lộ kia, lúc này cũng cảm thấy việc ra vẻ ta đây của Diệp Ngạo Thiên rất thích hợp, bảo vệ được thể diện của đệ tử phái Nga Mi. Lần giao dịch phường thị này, trong mắt Diệp Ngạo Thiên là một cơ hội để mình thể hiện, hắn không chỉ muốn mượn cơ hội kết giao nhiều giang hồ đồng đạo hơn, mà còn muốn xây dựng một hình tượng tốt đẹp trước mặt sư huynh đệ đồng môn, hơn nữa lôi kéo lòng người, vì sau này trở thành chưởng môn phái Nga Mi mà đặt nền móng. Hắn biết rõ, muốn trở thành chưởng môn phái Nga Mi, đơn thuần câu dẫn được con gái chưởng môn là không đủ, bởi vì vị trí chưởng môn phái Nga Mi, cũng không phải đời trước chưởng môn truyền ngôi là được, cái này cần toàn thể thái thượng trưởng lão, nguyên lão cùng nhau đề cử quyết định. Diệp Ngạo Thiên cho rằng biểu hiện của mình hôm nay rất tốt, những lời vừa rồi rất có lực, việc xử lý cũng rất thích hợp, tiếp theo chỉ cần áp chế được tiểu tử lôi thôi này trước mắt, khiến hắn cúi đầu nhận lỗi, quỳ xuống cầu xin tha thứ là được, như vậy liền bảo vệ được mặt mũi của phái Nga Mi. "Quỳ xuống ——" Bốp! Diệp Ngạo Thiên đang định mở miệng bảo Tần Lãng quỳ xuống nói xin lỗi, ai mà biết được khi hắn mở miệng, Tần Lãng bỗng nhiên một cái tát liền vung tới, khiến Diệp Ngạo Thiên hoàn toàn không có phòng bị. Đương nhiên, cho dù là Diệp Ngạo Thiên có phòng bị cũng vô dụng, với tu vi Tẩy Tủy cảnh của Diệp Ngạo Thiên, căn bản không thể ngăn cản công kích của Tần Lãng, hộ thể chân khí của hắn dưới bàn tay của Tần Lãng quả thực giống như giấy dán.