Thiếu Niên Y Tiên

Chương 1024:  Đừng ỷ già bán già



Đường Môn Tông Từ. Bốn vị nguyên lão của Đường Môn và Đường Thánh Phong đang thương lượng chuyện trọng đại làm sao để đối phó Tần Lãng, lấy được truyền thừa của Độc Tông, nhưng họ tuyệt đối không ngờ tới lúc này Tần Lãng đã dẫn người trực tiếp giết đến cửa. Khi Tần Lãng xuất hiện, Đường Môn thủ vệ ở phụ cận tông từ cũng đã được thanh lý sạch sẽ. Đương nhiên, xét đến những người này là đệ tử Đường Môn, cũng là một thành viên tương lai của Độc Tông, cho nên Tần Lãng cũng không giết bọn họ, chỉ là để những người này đều trúng độc mất đi năng lực chống cự mà thôi. Những đệ tử Đường Môn này mặc dù thiện trường dụng độc, nhưng thiện trường cũng chỉ là tương đối mà thôi, trước mặt Tần Lãng, ai còn dám tự xưng là thiện trường dụng độc chứ? Lúc này, Đường Thánh Phong và bốn vị nguyên lão Đường Môn tự nhiên cũng nhận ra được Tần Lãng đã đến. Thấy Tần Lãng lại một mình đến, Đường Thánh Phong và bốn vị nguyên lão Đường Môn đều hết sức kinh ngạc, thậm chí là không hiểu, bởi vì họ không rõ Tần Lãng vì sao lại lấy thân mạo hiểm. "Không rõ?" Tần Lãng đứng trong viện tử Đường Môn tông từ, cực kỳ bình tĩnh nhìn Đường Thánh Phong và bốn vị nguyên lão Đường Môn, trong giọng nói mang theo một chút cuồng vọng và một chút thương hại. "Tần Lãng, ngươi không nên đến đây." Đường Thánh Phong khẽ thở dài một tiếng, "Thành thật mà nói, ấn tượng của ta về người tuổi trẻ này của ngươi cũng không tệ, nhưng ngươi hôm nay lại làm một chuyện hết sức ngu xuẩn!" Đường Thánh Phong vẫn là dùng ngữ khí tiền bối nói chuyện với Tần Lãng, bởi vì trong mắt hắn, Tần Lãng dường như vẫn là thanh niên nhân ngay cả Vệ Hàn cũng không có cách nào. Đường Thánh Phong biết cảnh giới tu vi của Tần Lãng đã tăng lên, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng cảnh giới tu vi của Tần Lãng đã tăng lên tới mức độ đủ để chống lại hắn. Nhưng phàm là người học võ, ai cũng biết võ đạo chi lộ tuyệt đối không phải một lần là xong, nhất là sau khi bước vào tầng thứ Võ Huyền, gần như mỗi bước ra một bước, đều cần phải bỏ ra nỗ lực cực lớn và khí vận cực lớn, cho nên cho dù là Tần Lãng thật sự là thiên tài võ học, Đường Thánh Phong cũng không cho rằng Tần Lãng hiện tại đã có thực lực siêu việt hắn. "Đường Thánh Phong, ấn tượng của ta đối với ngươi cũng không tệ. Cho nên, nể mặt Đường Tam, ta hôm nay thả ngươi một ngựa, ngươi bây giờ có thể đi rồi." Tần Lãng nói với Đường Thánh Phong, coi như là một lời đáp lại. "Tần Lãng tiểu tử, ngữ khí của ngươi phải chăng quá cuồng vọng rồi?" Đường Thánh Phong lông mày nhướn lên nói, "Ngươi là bằng hữu của Đường Tam, nhưng ngươi phải biết rằng Đường Tam hiện tại cũng chỉ là hạch tâm đệ tử của Đường Môn mà thôi, hắn cũng không phải cao thủ đỉnh tiêm của Đường Môn. Hôm nay ngươi cứ thế muốn dựa vào lực lượng một người khiêu chiến tông từ của Đường Môn chúng ta, ngươi cảm thấy có khả năng sao?" "Ngày trước ta đã khiêu chiến sơn môn của Thập Điện Diêm La Môn, dường như La Bá Đạo cũng cho là không thể nào. Ta vốn định trực tiếp đi sơn môn của Đường Môn, nhưng đáng tiếc là Đường Môn không có sơn môn cố định, cho nên đành phải bắt đầu từ các ngươi, phế thoại ta đã không muốn nói nhiều nữa—— sự lựa chọn của các ngươi, một là tôn ta làm Tông chủ; hai là gọi ta là Chủ nhân!" Ý tứ của Tần Lãng là, một là bốn vị nguyên lão này phải thần phục hắn; hai là Tần Lãng sẽ biến bốn vị nguyên lão này thành độc nô. "Cuồng vọng! Tiểu tử, ngươi quá cuồng vọng!" Một vị nguyên lão Đường Môn giận dữ hét với Tần Lãng, "Tiểu tử, ngươi biết đây là đang nói chuyện với ai không? Liền xem như sư phụ của ngươi, năm đó cũng không dám khoa tay múa chân với Đường Môn——" "Lão thất phu! Lại dám mở miệng bất kính với sư phụ của ta, Quỳ xuống cho ta——" Tần Lãng vốn định nói chuyện cho tốt với bốn vị nguyên lão này, nhưng không ngờ người này lại dám bất kính với lão độc vật, đây chính là chạm vào nghịch lân của Tần Lãng, lập tức khiến Tần Lãng mất đi kiên nhẫn đàm phán, trực tiếp ra tay với vị nguyên lão Đường Môn này. Vừa ra tay, liền dùng toàn lực! Tần Lãng triển khai Ngư Long Quyết, vận hành 37 đan điền lớn nhỏ đến cực hạn, đồng thời thi triển Chư Thiên Hắc Ám Luân Hồi Quan Tưởng Pháp, sau đó trực tiếp vỗ ra một chưởng về phía vị nguyên lão Đường Môn này: "Chư-Thiên-Luân-Hồi!" Đường Thánh Phong và ba vị nguyên lão khác đều cảm nhận được biến hóa khủng bố của linh khí đất trời bốn phía, đồng thời cảm nhận được khí thế khủng bố của Chư Thiên Hắc Ám Luân Hồi Quan Tưởng Pháp trên người Tần Lãng, bốn người này đều trong nháy mắt ý thức được họ đã hoàn toàn đánh giá thấp thực lực của Tần Lãng, hơn nữa muốn liên thủ đỡ lại chiêu này của Tần Lãng. Nhưng một chiêu này của Tần Lãng nhìn như chậm rãi, thực tế lại là lôi đình vạn quân, tiếng động còn chưa rơi xuống, bàn tay lại đã trực tiếp đánh xuống đầu vị nguyên lão Đường Môn vừa rồi, bàn tay màu đen khổng lồ đó bao phủ chung quanh thân thể vị nguyên lão Đường Môn này, thôn phệ hết thảy ánh sáng chung quanh hắn, hoàn toàn nuốt chửng hắn vào trong bóng tối vô biên. Gần như trong một phần ngàn giây, vị nguyên lão Đường Môn này đồng thời chịu phải áp lực song trọng đến từ phương diện tinh thần và phương diện vật chất, cũng gần như trong cùng một nháy mắt, hắn cảm giác được hộ thể cương khí của mình như một màng mỏng bị xuyên phá, sau đó ngọn lửa màu đen khổng lồ bóp chặt cổ họng của hắn. Bóng tối biến mất, quang minh xuất hiện trở lại. Vị nguyên lão Đường Môn này một lần nữa nhìn thấy ánh sáng, nhưng quang minh lại không hề xua tan bóng tối trong lòng hắn, bởi vì bàn tay của Tần Lãng đã nắm lấy cổ họng của hắn. Ba vị nguyên lão khác vốn định dùng biện pháp vây Ngụy cứu Triệu công kích Tần Lãng, nhờ đó giải cứu vị nguyên lão Đường Môn này, nhưng chiêu thức của bọn họ còn chưa phát ra, Tần Lãng đã trước một bước đắc thủ rồi. Lúc này, bọn họ mới ý thức được bọn họ vừa rồi lại còn đánh giá thấp thực lực của Tần Lãng rất nhiều, Tần Lãng bất kể là phương diện tinh thần hay tu vi võ lực đều đã đạt tới một độ cao không thể tưởng tượng nổi. Vừa rồi ba vị nguyên lão này và Đường Thánh Phong đều đánh ý đồ "vây Ngụy cứu Triệu", hơn nữa ý đồ này xác thực không tệ, Tần Lãng đồng thời đối mặt công kích của bốn cao thủ bọn họ, chỉ có thể lựa chọn tạm thời tránh né mũi nhọn mới đúng. Chỉ là, Chư Thiên Hắc Ám Luân Hồi Quan Tưởng Pháp của Tần Lãng thật sự quá cường đại, đến nỗi tinh thần của bọn họ bị tác động đến một chút, chiêu thức trong tay hơi chậm lại một chút, kết quả liền cho Tần Lãng cơ hội chưởng khống cục diện. Khi lâm trận đối địch, Tần Lãng đã không chút nào kém hơn những nguyên lão Đường Môn này, thậm chí còn vượt qua. Có lẽ, những nguyên lão Đường Môn này khi còn trẻ tuổi, từng người đều là cao thủ kinh nghiệm phong phú, nhưng sau khi bọn họ trở thành nguyên lão Đường Môn, sẽ không dễ dàng động thủ với người khác, đều đã sống một cuộc sống dưỡng tôn xử ưu, cơ hội giao thủ với người khác không nhiều, đối mặt nhân vật hung ác, thủ đoạn tàn nhẫn như Tần Lãng, trúng chiêu cũng chính là chuyện đương nhiên rồi. "Tần Lãng—— có gì dễ thương lượng, ngàn vạn đừng tự gây họa——" Đường Thánh Phong theo thói quen muốn ngăn cản Tần Lãng hạ độc thủ với vị nguyên lão Đường Môn này, nhưng hắn không nên dùng ngữ khí uy hiếp nói chuyện với Tần Lãng, cho nên trên cánh tay của Tần Lãng toát ra ngọn lửa màu đen thần bí, sau đó những ngọn lửa này thôn phệ vị nguyên lão Đường Môn này, lập tức người này trong tay của Tần Lãng phát ra từng trận tiếng kêu thảm thiết thê lương, đối mặt ngọn lửa màu đen trong tay của Tần Lãng, hắn hoàn toàn không có một chút năng lực chống cự! "Quỳ xuống!" Thanh âm của Tần Lãng mang theo thế mạnh và uy nghiêm vô biên, dưới sự uy hiếp của ngọn lửa màu đen, vị nguyên lão Đường Môn cuồng vọng này cuối cùng cũng quỳ sát trước mặt Tần Lãng. Ba vị nguyên lão khác và Đường Thánh Phong mặc dù tức đến mắt muốn nứt ra, nhưng đối mặt Tần Lãng cuồng vọng như vậy, cường ngạnh như vậy, tàn nhẫn như vậy, bọn họ nhất thời lại không dám ra tay, mà Phi Hoàng Thạch trong tay của Đường Thánh Phong mặc dù sớm đã không kịp chờ đợi muốn bay ra ngoài, nhưng lúc này lại chỉ có thể bị hắn gắt gao giữ chặt trong lòng bàn tay, đến nỗi vài khối Phi Hoàng Thạch đã bắt đầu nứt ra rồi. Đường Thánh Phong bỗng nhiên ý thức được, thiếu niên ở trước mắt không còn là vãn bối có chút thiên phú trong ý thức của hắn nữa rồi, mà là một bá chủ võ đạo đang từ từ bay lên!