Thiếu Niên Lang Của Ta

Chương 6



8



Lễ sinh nhật mười hai tuổi của Trường Sinh, Nam An quận chúa mặt đỏ bừng tặng cậu một chiếc túi thơm tự tay thêu rồi chạy đi mất.



Trường Sinh ngẩn người tại chỗ, không hiểu ý gì, lén đến hỏi ta, ta cười cười, nói: "Trường Sinh lớn rồi. Nam An quận chúa thích con đấy."



"Thích con?" Trường Sinh ngẩn ra, mặt ngây thơ hỏi, "Mẫu phi, thích một người là tâm trạng thế nào ạ?"



Ta uống một ngụm trà, nhìn vào khoảng không nói: "Có lẽ là nhìn thấy người đó liền thấy vui trong lòng."



Ngừng một chút, lại nói, "Trường Sinh sau này nếu gặp được một người như vậy, nhất định phải đối xử tốt với người ta, phải nói cho người ta biết niềm vui của mình. Đừng vì sĩ diện mà cố chấp giả vờ không quan tâm, như vậy thường làm tổn thương người, cũng tổn thương mình."



Cuối cùng, ta khẽ thở dài, "Thích một người không có gì đáng xấu hổ để nói ra cả." Có những người, bỏ lỡ là cả một đời.



"Mẫu phi có gặp được người như vậy chưa ạ?" Trường Sinh nhìn ta, tò mò và ngây thơ hỏi.



Ta cười cười, vén lại mái tóc rối cho Trường Sinh, mới nói: "Mẫu phi lớn tuổi rồi, không nhớ nữa."



"Mẫu phi rõ ràng chỉ lớn hơn Trường Sinh bảy tuổi." Trường Sinh nói, "Mà cứ thích tỏ ra già dặn."



"Trường Sinh à, đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc, đôi khi một năm lại rất dài."



Ta vừa nói vừa xoa đầu Trường Sinh, "Ta vừa mong con lớn lên, lại vừa mong con đừng lớn quá nhanh."



"Mẫu phi trưởng thành vào khoảnh khắc nào ạ?" Trường Sinh hỏi dồn.



"Vào lúc ta không còn thích ăn bánh bao chiên nữa."



"Mẫu phi lại lừa Trường Sinh rồi."



"Mẫu phi không lừa Trường Sinh." Ta nói, "Có một ngày, ta như thường lệ ăn món bánh bao chiên yêu thích nhất hồi nhỏ, lại cảm thấy khó nuốt vô cùng, liền biết không thể quay lại được nữa."



"Đợi Trường Sinh lớn lên sẽ biết." Ta thở dài một hơi.



Người từng dậy sớm mua bánh bao chiên cho ta không còn nữa, từ đó về sau, ta không bao giờ ăn bánh bao chiên nữa.



9



Mùa thu, ta mang thai, Nhiếp Chính Vương rất vui mừng, hễ rảnh là lại ở bên cạnh ta.



Nhưng khẩu vị của ta lại không tốt lắm, đồ ăn mỗi ngày mang lên gần như lại được bưng về nguyên vẹn.



Nhiếp Chính Vương nghe tin liền sốt ruột, dù công vụ bận rộn đến đâu cũng mỗi ngày về dùng bữa cùng ta.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trường Sinh đến tìm ta, nói muốn ăn cơm cùng ta, ta cười từ chối, bảo cậu rằng Trường Sinh là đứa trẻ lớn rồi, phải học cách tự mình ăn cơm một mình.



Trường Sinh không cam lòng rời đi, để an ủi cậu, ta lại bảo bếp nhỏ làm thêm món ăn vặt cậu thích mang qua.



Thỉnh thoảng ta ra ngoài hít thở không khí, ngồi trên ghế dài trong vườn hoa.



8



Lễ sinh nhật mười hai tuổi của Trường Sinh, Nam An quận chúa mặt đỏ bừng tặng cậu một chiếc túi thơm tự tay thêu rồi chạy đi mất.



Trường Sinh ngẩn người tại chỗ, không hiểu ý gì, lén đến hỏi ta, ta cười cười, nói: "Trường Sinh lớn rồi. Nam An quận chúa thích con đấy."



"Thích con?" Trường Sinh ngẩn ra, mặt ngây thơ hỏi, "Mẫu phi, thích một người là tâm trạng thế nào ạ?"



Ta uống một ngụm trà, nhìn vào khoảng không nói: "Có lẽ là nhìn thấy người đó liền thấy vui trong lòng."



Ngừng một chút, lại nói, "Trường Sinh sau này nếu gặp được một người như vậy, nhất định phải đối xử tốt với người ta, phải nói cho người ta biết niềm vui của mình. Đừng vì sĩ diện mà cố chấp giả vờ không quan tâm, như vậy thường làm tổn thương người, cũng tổn thương mình."



Cuối cùng, ta khẽ thở dài, "Thích một người không có gì đáng xấu hổ để nói ra cả." Có những người, bỏ lỡ là cả một đời.



"Mẫu phi có gặp được người như vậy chưa ạ?" Trường Sinh nhìn ta, tò mò và ngây thơ hỏi.



Ta cười cười, vén lại mái tóc rối cho Trường Sinh, mới nói: "Mẫu phi lớn tuổi rồi, không nhớ nữa."



"Mẫu phi rõ ràng chỉ lớn hơn Trường Sinh bảy tuổi." Trường Sinh nói, "Mà cứ thích tỏ ra già dặn."



"Trường Sinh à, đôi khi trưởng thành chỉ là chuyện trong một khoảnh khắc, đôi khi một năm lại rất dài."



Ta vừa nói vừa xoa đầu Trường Sinh, "Ta vừa mong con lớn lên, lại vừa mong con đừng lớn quá nhanh."



"Mẫu phi trưởng thành vào khoảnh khắc nào ạ?" Trường Sinh hỏi dồn.



"Vào lúc ta không còn thích ăn bánh bao chiên nữa."



"Mẫu phi lại lừa Trường Sinh rồi."



"Mẫu phi không lừa Trường Sinh." Ta nói, "Có một ngày, ta như thường lệ ăn món bánh bao chiên yêu thích nhất hồi nhỏ, lại cảm thấy khó nuốt vô cùng, liền biết không thể quay lại được nữa."



"Đợi Trường Sinh lớn lên sẽ biết." Ta thở dài một hơi.



Người từng dậy sớm mua bánh bao chiên cho ta không còn nữa, từ đó về sau, ta không bao giờ ăn bánh bao chiên nữa.





 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com