Một luồng ánh sáng trắng bao quanh một mảnh sắt đen, mảnh này lớn hơn và đen hơn mảnh lấy từ cơ thể Ngô Đình lần trước.
Mảnh sắt tỏa ra luồng khí kỳ lạ, nhưng bị ánh sáng trắng dịu nhẹ bao phủ, nên Tiền Phú Quý không bị ảnh hưởng.
Tiền Phú Quý cầm mảnh sắt đen sì ấy, không biết phải làm gì.
"Đại sư, ông nội tôi để lại thứ này cho tôi làm gì? Chẳng lẽ đây là pháp khí hộ thân?"
"Không phải." Lâm Khê giải thích ngắn gọn, "Thứ này sẽ lấy mạng ông."
"Chết tiệt!" Tiền Phú Quý run tay, mảnh sắt rơi xuống đất, ông ta nhanh chóng tránh xa nó.
Ánh sáng trắng mang theo một mảnh sắt bay lên trời, vô số tia sáng trắng dần dần hình thành một bóng người.
Bóng người có mái tóc bạc phơ, khoác trên mình một bộ đạo bào màu xanh đậm, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.
Ông cụ khẽ động đậy, "Phú Quý à."
Tiền Phú Quý tròn xoe mắt, "Ông là... Tiền Kim?!"
Đã mười năm không gặp ông nội, ông ta nhất thời không phản ứng kịp.
Tiền Phú Quý lập tức đổi giọng, "Ông nội, hu hu, ông nội..."
Tiền Kim cười nói: "Phú Quý, khi cháu còn nhỏ, ông gọi cháu đi học, cháu sống c.h.ế.t cũng không chịu dậy, ôm chặt lấy chân ông mà khóc."
"Ông dạy cháu làm bài tập, tức đến mức tăng huyết áp, nằm viện ba ngày."
"Cháu tám tuổi, mà ngay cả bảng cửu chương cũng không thuộc, một câu thơ cổ cũng không nói nổi. Lúc đó ông đã hiểu, cháu là đứa cháu ngốc, rất ngốc."
Tiền Phú Quý: "..."
Ông ta ngượng ngùng lấy tay che mặt, "Ông nội, ông để cho cháu giữ chút thể diện đi."
Tiền Kim liệt kê một loạt thói xấu của Phú Quý.
"Cháu lười biếng, đầu óc chậm chạp, chạy hai bước đã thở không ra hơi. Ông chưa bao giờ có ý định để cháu học Kim Tỏa Ngọc Quan, đời này cháu làm kẻ vô công rỗi nghề là được rồi."
"Vì vậy, ông không để lại bất kỳ bí kíp nào của Kim Tỏa Ngọc Quan, dù sao cháu cũng không học được."
Khóe miệng Tiền Phú Quý giật giật, "Ông nội, cháu đang cố gắng sống đúng với vai trò một kẻ vô công rỗi nghề."
Bỗng Tiền Kim thở dài một hơi, "Khi cháu vừa sinh ra, ông đã bói một quẻ, rằng sau này cháu sẽ gặp một cô gái rất mạnh mẽ."
Tiền Kim tiếp tục, "Ông để lại một lời dặn, là để giao mảnh sắt đen này cho cô gái đó."
"Năm đó, ông đi Nam Á để giao đấu, tình cờ có được mảnh sắt này, bên trên tràn ngập âm khí, huyết khí và sát khí cực kỳ nặng nề."
"Một tổ chức nào đó luôn tìm kiếm loại sắt này, ông đã phong ấn mảnh sắt trong cuốn sách này, loại vật này tuyệt đối không thể rơi vào tay người của tổ chức đó..."
Ánh sáng trắng từ từ bay về phía Lâm Khê, cô vươn tay ra, cầm lấy mảnh sắt.
Mảnh sắt phát ra âm khí đậm đặc, trong lòng Lâm Khê bất giác trào lên một cơn giận dữ.
Mảnh sắt trước đây khơi dậy nỗi sợ hãi, mảnh sắt này lại kích thích cơn giận.
Tóm lại, đều không phải là thứ tốt.
Không biết còn bao nhiêu mảnh như thế này nữa?
Tổ chức đó tại sao lại tìm kiếm những thứ này?
Lâm Khê dùng một lá bùa vàng bao lại, tạm thời ném sang một bên.
Hình ảnh của Tiền Kim dần dần mờ nhạt, ông cụ nói câu cuối cùng.
"Phú Quý, trên đời này không còn Kim Tỏa Ngọc Quan nữa, cháu hãy sống đúng với vai trò một kẻ vô công rỗi nghề, đừng bận tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần sống vui vẻ mỗi ngày là được."
"Ông nội, cháu biết rồi."
Tiền Phú Quý vừa buồn vừa xúc động.
Kim Tỏa Ngọc Quan mạnh mẽ như vậy, giờ đã thất truyền, ông nội chắc chắn rất buồn.
Ông nội hiểu ông ta đầu óc chậm chạp, chưa bao giờ ép ông ta học hành, còn đặc biệt mua cho ông ta cả một con phố để ông ta thu tiền thuê.
Ông nội không mong ông ta thành đạt, chỉ mong ông ta sống an yên trọn đời.
Ông ta có một người ông tuyệt vời.
"Hu hu, ông nội, ông đi bình an..."
Tiền Phú Quý cuộn mình lại, khóc đến nỗi không thở nổi.
Ông nội đã đi, bố cũng đi, bảy cô tám dì đều đi, ông ta cô độc một mình, mỗi ngày sống cuộc sống thu tiền thuê nhà buồn tẻ, thật đáng thương.
"Hu hu hu..."
Lâm Khê thở dài, "Phú Quý, không được khóc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -