Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ

Chương 239



Nhớ lại mọi chuyện, Hứa Nguyện ngập ngừng nói: "Đại sư, cô nhất định phải bắt được người đàn ông đó, để các linh hồn ở nghĩa địa được yên nghỉ."

Mặc dù cô ấy ngỗ nghịch, nhưng bản tính vẫn lương thiện.

Lâm Khê gật đầu, "Được, tối nay bắt tên biến thái."

Nhà tang lễ này quả thực nhiều kẻ biến thái, từ những tên trộm xác đến những kẻ kỳ quái tìm ma ở nghĩa địa.

Quý Hành và Tiền Phú Quý hóng được chuyện lớn.

Tiền Phú Quý nhận xét: "Quản lý Vương, nhà tang lễ của ông chiêu mộ toàn biến thái, phong thủy không tốt đâu."

Quý Hành thì châm chọc: "Quản lý Vương, ông đừng mở nhà tang lễ nữa, đăng ký luôn với đồn cảnh sát, giúp họ bắt tội phạm, đảm bảo thành tích."

Quản lý Vương mím môi, "Cảm ơn các cậu đã nhắc nhở!"

Nhà tang lễ khai trương một năm, thu hút được hai tên biến thái, sao ông ta lại xui xẻo như vậy?

Người chuyên hỏa táng là tên trộm xác, còn gã tuần tra nghĩa địa là tên nào? Bắt ra phải đánh cho một trận!

Quản lý Vương lo lắng, cúi chào chín mươi độ, thái độ vô cùng chân thành, "Đại sư, xin hãy cứu nhà tang lễ của tôi, trả bao nhiêu tiền cũng được."

Lâm Khê liếc ông ta một cái, "Tiền xem quẻ bắt tên biến thái tiếp theo, ông trả."

Quản lý Vương gật đầu lia lịa, "Không vấn đề gì."

Ông ta thở phào nhẹ nhõm, có đại sư ở đây thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, hy vọng nhà tang lễ không phá sản.

Hứa Văn Long trợn mắt, "Chuyện tro cốt của con gái tôi..."

Chưa kịp nói hết câu, quản lý Vương đã cúi chào chín mươi độ lần nữa, "Xin lỗi, nhà tang lễ của chúng tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm, nhất định sẽ chọn cho tiểu thư mộ phần phong thủy tốt nhất, để cô ấy an lòng đầu thai."

Hứa Nguyện chẳng để tâm, "Ba, con ở nhân gian cũng chán rồi, ba đừng buồn nữa, gặp người phụ nữ phù hợp thì tái hôn và sinh thêm con, sau này sống thật tốt."

Hứa Văn Long hiểu rằng con gái phải đến âm phủ báo danh, ông ta cố kìm nước mắt, vẫy tay, "Nguyện Nguyện, tạm biệt."

Hứa Nguyện ôm hờ ông ta một cái, "Ba, tạm biệt."

Cô ấy nhảy vào quỷ môn, kết thúc kiếp này.

Lâm Khê đóng cửa quỷ môn, rời xa căn nhà gỗ nặng mùi, đi đến bên một gốc cây, hít thở không khí trong lành.

Xung quanh dần yên tĩnh, Hứa Văn Long ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ, Quý Hành và Tiền Phú Quý chăm chú canh chừng Khâu Đằng, đề phòng hắn bỏ trốn.

Quản lý Vương sờ sờ cái đầu trọc lóc của mình, không ngừng thở dài, "Ai ai... Đại sư, về khu nghỉ ngơi ăn trưa đã, tối đến nghĩa địa bắt biến thái sau."

Lâm Khê nhìn về phía những bia mộ, "Chờ người đến thu dọn xác."

Tình huống của Khâu Đằng đặc biệt, tội trộm xác này do cục Quản lý Đặc biệt xử lý.

Gần trưa, mặt trời lên cao, thời tiết ngày càng nóng, bên nghĩa địa trồng đầy cây to, tạo thêm chút bóng râm.

Mọi người ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.

Khâu Đằng không chịu yên, liên tục tìm cách trốn.

Tiền Phú Quý vỗ hắn một cái, "Đừng có mà nghĩ mưu đồ gì."

"Vâng, vâng." Khâu Đằng ra vẻ chịu thua, thực ra cúi đầu quan sát đường đi.

Cô bé kia rất kỳ quái, hai người bên cạnh, một béo một gầy, có vẻ dễ đối phó.

Khâu Đằng nhắm vào người gầy, lao mạnh về phía cậu ta.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, Quý Hành chưa kịp phản ứng, mất thăng bằng ngã ngửa ra sau, "Mẹ nó! Sao lần nào cũng là tôi bị thương?!"

Tiền Phú Quý cắm đầu đuổi theo, nhưng chạy quá chậm, đành lớn tiếng hét, "Không hay rồi, Khâu Đằng đang chạy!"

Lâm Khê đứng yên tại chỗ, bình thản, "Không sao, hắn không thoát được đâu."

Khâu Đằng chạy một mạch về phía trước, thấy không ai đuổi theo, hắn vui sướng không thôi, "Ha ha! Rồi sẽ có ngày ta biến tất cả các xác c.h.ế.t ở đây thành tiêu bản!"

Từ nhỏ, Khâu Đằng đã thích những thứ bốc mùi, từ nội tạng heo, đậu phụ thối đến cá trích muối...

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ thối!

Một ngày nọ, Khâu Đằng vô tình tiếp xúc với một xác chết, và mở ra cánh cửa của một thế giới mới.

A ~ Mùi này thật thích quá.

Đối với hắn, mùi xác c.h.ế.t giống như hoa anh túc, càng ngửi càng nghiện.

Để tiếp xúc nhiều hơn với xác chết, hắn trở thành một người chuyên hỏa táng, điều khiển lò thiêu xác, ngày ngày tiếp xúc với đủ loại xác chết, c.h.ế.t đuối, tai nạn xe, nhảy lầu, treo cổ v.v.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Người khác nhìn thấy xác c.h.ế.t thì sợ hãi, còn hắn lại càng thêm hưng phấn.

Hỏa táng, công việc hoàn hảo của hắn, đáng tiếc bị ma phát hiện!

Mặt Khâu Đằng vặn vẹo.

Hắn căm hận tất cả những người ở đây, đặc biệt là con bé kia.

Vừa chạy, một người phụ nữ ăn mặc kỳ lạ chắn đường hắn.

Khâu Đằng trừng mắt hung hãn, "Cút ra!!"

Khương Viện Viện tung một cước đá hắn bay ngược lại, cô ấy bịt mũi, giọng điệu đầy ghét bỏ, "Trời ơi, mùi xác c.h.ế.t nặng thật."

Khâu Đằng ngã nhào dưới gốc cây, đau đớn hét lên thảm thiết, "A a!!"

Khương Viện Viện từ từ tiến lại gần, "Xin lỗi, tôi ra tay hơi mạnh, lần sau sẽ nhẹ hơn."

Khâu Đằng trợn mắt giận dữ, "Cô là ai? Dựa vào cái gì mà bắt tôi?"

Khương Viện Viện rút ra một chiếc còng tay bạc, còng chặt hai tay hắn, "Tôi là cảnh sát đấy."

Phạm nhân luôn sợ hãi cảnh sát theo bản năng, Khâu Đằng lập tức xuống nước, cúi đầu không dám nói gì.

Hắn trộm xác, ngày ngày lo sợ gặp phải cảnh sát, rốt cuộc ngày đó cũng đến.

Khương Viện Viện vỗ tay, "Chị đại, xác ở đâu?"

Lâm Khê chỉ về phía căn nhà gỗ, "Đi đi, kẻ đuổi xác tài ba."

Khương Viện Viện nhìn vào bên trong, cả gương mặt nhăn nhó, cô rên lên một tiếng, "Tôi khóc mất, năm cái xác thối rữa!"

"Chị đại, từ ngày cô đến Đế Kinh, khối lượng công việc của tôi tăng gấp bội, chuyện này gọi là gì?"

Cô ấy tự hỏi tự trả lời, "Thần c.h.ế.t đến."

"Chị đại, tạm biệt!"

Nói xong, Khương Viện Viện rung chuông nơi cổ tay, dẫn theo xác c.h.ế.t rời đi, sợ chị đại tìm mình tính sổ.

Năm cái xác nhảy lộc cộc theo sau cô ấy, Khâu Đằng kẹp chặt hai chân, nhấc cao chân đi ở cuối cùng.

Quản lý Vương ngạc nhiên đến ngây người, "Chuyện, chuyện này..."

Quý Hành vỗ vai ông ta, "Bình tĩnh, quen dần sẽ ổn, tin vào khoa học, đừng tin mấy chuyện mê tín."

Quản lý Vương cười gượng, "Ha ha, ha ha ha."

Ông ta lén nhìn Lâm Khê, "Đại sư, có thể đổi chỗ khác chờ tên biến thái tiếp theo không?"

Lâm Khê đang chăm chú nhìn về phía một tấm bia mộ vô danh, "Không cần chờ nữa, bên kia có người."

Cô liếc qua hai người bên cạnh, "Hai người hóng hớt cả buổi sáng rồi, qua đó bắt biến thái đi."

"Không vấn đề." Tiền Phú Quý và Quý Hành phấn khích.

Họ sợ ma, nhưng không sợ người.

Ha ha, tên biến thái, chuẩn bị c.h.ế.t đi!

Quý Hành và Tiền Phú Quý chia nhau bao vây tấm bia mộ từ phía Đông Bắc và Tây Nam.

Hứa Văn Long và quản lý Vương đứng quan sát từ xa, luôn sẵn sàng phát tín hiệu.

Lâm Khê đã biến mất, không biết cô chạy đi đâu.

Trước căn nhà gỗ là một nghĩa địa lớn, nhà tang lễ mới khai trương được một năm, đã chôn khoảng một trăm người, nhiều chỗ vẫn còn trống, chưa có bia mộ.

Có một bóng người đang ngồi xổm trước một ngôi mộ, Quý Hành và Tiền Phú Quý lén lút vòng ra sau bia mộ, cùng lúc lao tới.

Họ dự định một người sẽ giữ chân, còn người kia sẽ đ.ấ.m ngất tên biến thái.

Quý Hành siết chặt nắm đấm: "Tên biến thái! Ăn một cú đ.ấ.m của ta!"

Tiền Phú Quý tranh thủ lao tới giữ chân, "A đà!"

Bóng người đó vung một cú quét chân, Quý Hành mất thăng bằng lại ngã sõng soài: "Ái chà! Cái m.ô.n.g tôi đau c.h.ế.t mất!"

Cậu ta không thèm để ý đến cơn đau, gào lớn: "Lão mập, trông cậy vào ông đó, giữ chặt hắn lại!"

"Nhận lệnh."

Tiền Phú Quý vừa vươn tay ra thì bị một cú đánh văng ra, ông ta đập mạnh vào bia mộ: "Khốn thật! Tên biến thái này mạnh ghê gớm, mau cản hắn lại!"

Quản lý Vương vừa chạy vừa hét: "Tới đây, không cần biết ngươi là ai, mau đầu hàng đi, chúng ta đã giăng thiên la địa võng, ngươi không thoát khỏi tay của đại sư đâu!"


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com