Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ

Chương 230



Lúc này, quản gia Lưu và trưởng thôn Lý chạy vào một góc, phía trước là ngõ cụt.

Chiếc radio cười hả hê: "Ha ha, chạy đi, chạy tiếp đi, mau quay đầu lại, thần phục ta đi."

Quản gia Lưu và trưởng thôn Lý im lặng, đứng đối diện với bức tường.

Nhớ lời của mợ chủ, không được quay đầu lại.

Chiếc radio giọng điệu đầy kiêu ngạo: "Này! Ta ra lệnh cho các ngươi quay đầu lại, quay đầu lại!!"

Hắn gào thét mấy lần nhưng chẳng ai đáp lại, liền tức giận chửi bới: "Các ngươi quá ngu ngốc, quá đần độn, không vượt qua được thử thách của ta, không thể trở thành thuộc hạ cao quý của ta, mau chóng xuống địa ngục đi. Giờ ta sẽ đi tìm thuộc hạ mới..."

Chiếc radio nhảy lò cò quay người.

Một nam một nữ xuất hiện ở đầu bên kia của con hẻm, người đàn ông cao lớn anh tuấn, người phụ nữ xinh đẹp tinh tế.

Hắn vui mừng: "Cô gái, cô gái đáng yêu, ta đến đây, trở thành một thành viên dưới trướng ta đi, anh trai sẽ thương yêu cô thật tốt, ha ha ha."

Phó Kinh Nghiêu tràn đầy sát khí, khí tím xung quanh cuộn trào.

Chiếc radio lạnh gáy, bản năng lùi lại.

Không đúng, hắn là ma, sợ gì chứ?

Hắn cười lạnh: "Nhóc con, ta là Long Tử được trời chọn, hôm nay để ngươi thấy sức mạnh của ta."

Chiếc radio bỗng mọc ra sáu cánh tay, tám con mắt, bốn chiếc cánh.

Hắn phấn khích hét lên: "Ha ha ha, thấy chưa? Ta là người được trời chọn, sở hữu siêu năng lực vô địch, quỳ xuống làm tôi tớ của ta đi, nếu không các ngươi c.h.ế.t chắc rồi!"

Phó Kinh Nghiêu mặt mày tối sầm, ánh mắt lạnh lẽo, khí tím xung quanh càng cuộn trào mạnh hơn, như thể giây tiếp theo sẽ cuốn trọn cả không gian.

Lâm Khê siết c.h.ặ.t t.a.y anh, "Bình tĩnh đi, chỉ là một con ma nhỏ thôi, để em xử lý."

Phó Kinh Nghiêu nhắm mắt lại, "Khê Khê, cẩn thận đấy."

"Yên tâm, một giây là xong." Lâm Khê buông tay anh ra, nét mặt lập tức thay đổi.

Chiếc radio hoàn toàn không sợ, cười ha hả: "Cô gái, muốn đánh bại ta thì phải tu luyện thêm vài trăm năm nữa, ông đây là người được trời chọn! Là thiên hạ đệ nhất! Là chúa tể tương lai của thế giới!!"

"Hừ! Cô gái xinh đẹp, nể tình cô đẹp, quỳ xuống gọi một tiếng anh trai, ta sẽ rộng lượng tha cho cô một mạng."

Lâm Khê không nói nên lời, đâu ra cái tên thần kinh vậy?

Chỉ là con oán linh nhỏ, chẳng đáng để phí một lá bùa hoàng. Cô cầm lấy chiếc radio, nhẹ nhàng bóp.

Tiếng hét thảm như g.i.ế.c lợn vang lên: "Aaa!!"

"Buông ra! Buông cái thần khí của ông đây ra!!"

Những cánh tay và chân kỳ quặc thu lại, Lâm Khê đ.ấ.m một cú vào chiếc radio.

Bùm! Chiếc radio lập tức nát vụn, một linh hồn nửa trong suốt bay lơ lửng trên không, vừa nhảy vừa la hét.

"Aaa!! Thần khí của ta! Thần khí!!"

Hồn ma nam chầm chậm quay đầu, "Ngươi! Ta sẽ g.i.ế.c ngươi, trả thù cho thần khí của ta..."

Lâm Khê giữ lấy đầu hắn, đ.ấ.m thêm một cú nữa.

Ầm!

Cú đ.ấ.m này có sức công phá cực lớn, xuyên qua đầu hồn ma, làm nứt vỡ mặt đất.

Hồn ma nam nhìn chằm chằm vào mặt đất nứt nẻ, phát ra tiếng hét chói tai: "Aaa!! Con ác nữ bạo lực!!"

Lâm Khê phủi tay, lạnh lùng nhìn hắn: "Im miệng! Còn kêu nữa, ta tiêu diệt ngươi!"

Hồn ma nam bịt miệng, ngồi co ro trong hố, linh hồn nhạt đi rất nhiều, như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng sẽ tiêu tan.

Khóc ròng, giấc mơ chinh phục thế giới của hắn còn chưa kịp bắt đầu đã tan vỡ...

Người phụ nữ này nhìn có vẻ dễ thương ngoan ngoãn, không ngờ lại đáng sợ như vậy, chỉ một cú đ.ấ.m đã đánh tan hơn nửa âm khí của hắn.

Giờ linh hồn không ổn định, thêm một cú nữa là hắn sẽ hồn bay phách lạc.

Quản gia Lưu nghe thấy tiếng động liền quay lại, chứng kiến sức mạnh khủng khiếp của mợ chủ rồi lại quay đi, đột nhiên cảm thấy đầu mình lạnh toát.

Trời ơi! Mợ chủ mạnh mẽ quá, tay không xé ma, một cú đ.ấ.m làm nứt mặt đất.

Cái hố này dài một mét rộng một mét, nếu vặn xoắn rồi nhét ông ta vào, sau đó đổ xi măng lên, thì đây đúng là nơi chôn xác tuyệt vời.

Ôi, không đúng, sao lại có suy nghĩ này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mợ chủ là người tuân thủ pháp luật, sẽ không làm việc đó.

Ông ta cũng là một quản gia tuân thủ pháp luật, không thể làm chuyện chôn người này.

Quản gia Lưu lắc lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ bậy bạ, âm thầm thắp ba hàng nến cho cậu cả.

Mợ chủ mạnh mẽ thế này, nếu chọc giận mợ ấy thật, chỉ một cú đ.ấ.m là đầu nở hoa.

Cậu cả, cậu phải cẩn thận đấy, thường xuyên rèn luyện sức khỏe, cố gắng chịu được một cú đấm.

Trưởng thôn Lý từng thấy Lâm Khê tay không xé nát yêu quái đổi mặt, nên đã quen với cảnh tượng này từ lâu, "Tôi đã nói rồi, mợ chủ rất mạnh, nhìn xem hành động không chút sợ hãi này, đúng là khí thế của người mạnh..."

Ông ấy ngừng một chút rồi tiếp tục tán dương, quản gia Lưu liền bắt nhịp: "Ông nói đúng, mợ chủ dịu dàng, tốt bụng, người đẹp tâm còn đẹp hơn, mợ ấy như một tia nắng trong bóng tối, mang đến tình yêu và sự ấm áp cho những người lạc lối..."

Quản gia Lưu và trưởng thôn Lý luân phiên khen ngợi, suốt ba phút mà không lặp lại.

Lâm Khê cười bất lực: "Nghe thật là ngượng ngùng."

"Không có gì ngượng ngùng cả, họ khen thật lòng mà, Khê Khê vốn dĩ là người tốt nhất trên đời."

Phó Kinh Nghiêu bước đến bên cạnh cô, lấy ra một chiếc khăn sạch, "Khê Khê, anh giúp em lau bụi trên tay."

Anh nhẹ nhàng cầm tay phải của cô, cẩn thận lau sạch từng chỗ, rồi nhẹ nhàng xoa xoa.

"Tay có đau không?"

"Không đau." Lâm Khê khẽ ho một tiếng, "Cái hố trên mặt đất là do tình cờ thôi... Bình thường em không làm hỏng đồ, thường dùng bùa hoàng, nhưng con ma này quá đáng, em không nhịn được mà dùng tay."

Phó Kinh Nghiêu cất chiếc khăn lại, nắm tay cô lần nữa, "Không sao, Khê Khê, em muốn đánh sao cũng được, anh sẽ lo hết."

Hai người đan tay vào nhau, quản gia Lưu chứng kiến màn tình cảm này mà cười không ngớt, cuối cùng lại một lần nữa chìm đắm trong chuyện tình của cậu cả và mợ chủ.

Chậc chậc, cậu cả đúng là mắc bệnh yêu đương nặng, điều đầu tiên lo lắng là tay mợ chủ có đau không, chẳng phải nên quan tâm đến sự an toàn của mình trước sao?

Một chủ tịch mê đắm tình yêu x một bậc thầy huyền học mạnh mẽ, đúng là quá đẹp đôi.

Quản gia Lưu lấy điện thoại ra, lén ghi lại khoảnh khắc này.

Hồn ma nam ngồi dưới đất, muốn khóc nhưng không dám khóc.

Khi còn sống hắn là một kẻ độc thân, ăn hết tất cả "cơm chó" của người khác, sau khi c.h.ế.t rồi vẫn phải bị ép ăn "cơm chí" của kẻ thù.

Chết tiệt! Linh hồn đau, trái tim còn đau hơn!

Trời ơi, sao ông lại bất công với tôi như vậy?

Hu hu hu...

Trong con hẻm tối, Lâm Khê và Phó Kinh Nghiêu nhìn nhau, mười ngón tay đan chặt.

Quản gia Lưu và trưởng thôn Lý cười tủm tỉm như những bà cô xem cặp đôi trẻ tình tứ, bỏ qua tên ma nam đang run rẩy, bầu không khí thật đẹp đẽ.

Lâm Khê rút tay lại, nói: "Chuyện vẫn chưa được giải quyết."

Mỗi lần cô và Phó Kinh Nghiêu ở cùng nhau, mọi chuyện lại đi theo một hướng lạ lùng, càng lúc càng kỳ quặc.

Lâm Khê trấn tĩnh, nhanh chóng bước tới gần tên ma nam.

Ma nam ôm chặt đầu, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện của mình.

Hắn yếu ớt hỏi: "Cô định làm gì?"

Lâm Khê từ trên cao nhìn xuống hắn: "Khai thật đi, tại sao lại nhốt người khác?"

Ma nam không dám ngẩng đầu: "Thật sự phải nói thật sao?"

Lâm Khê hỏi ngược lại: "Ngươi định nói dối à?"

"Không, không phải." Ma nam nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi rồi hét lên câu trả lời xấu hổ đó.

"Ta muốn chinh phục thế giới, trở thành Vua của nhân loại!"

Lâm Khê: "..."

Cô nhìn lên trời, cạn lời: "Ai cho ngươi dũng khí?"

Ma nam mắt sáng lấp lánh: "Sau khi ta chết, linh hồn vẫn ở lại nơi này, điều đó có ý nghĩa gì? Nghĩa là ta là đứa con được chọn, định sẵn khác với người bình thường, chỉ cần thời gian là có thể làm nên chuyện lớn."

"Đáng tiếc..." Ánh sáng trong mắt hắn vụt tắt, "Đáng tiếc ta đã gặp cô..."

"Giấc mơ này mãi mãi không thể thành hiện thực, nhưng ta tin một ngày nào đó cơ hội sẽ đến, thế giới rơi vào hỗn loạn, quần hùng trỗi dậy, ta sẽ..."

"Ngừng ngừng ngừng!" Lâm Khê cắt đứt những ảo tưởng vô nghĩa, "Không có khả năng đó đâu, ngươi c.h.ế.t tâm đi."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com