Khi thử váy cưới, tôi nghe tiếng bạn thân Kỷ Sâm cười cợt vọng ra từ phòng nghỉ.
"Anh thật sự muốn cưới cô ta à? Thế em Chu nhà mình về nước thì sao?"
Tiếng bật lửa kim loại lách cách vang lên, Kỷ Sâm cất giọng pha lẫn ý cười: "Cô ấy về rồi thì đương nhiên sẽ không có chuyện của người khác nữa."
Người khác?
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Tôi siết chặt khăn voan trong tay, vết bầm trên eo do anh ta cắn ra vẫn còn bỏng rát.
Ba năm trước, vì tiền phẫu thuật của ông nội, tôi trở thành bạn gái hợp đồng của Kỷ Sâm, giúp anh ta chặn đào hoa, chặn gia đình giục cưới.
Thời gian lâu dần, tôi thậm chí còn tưởng chúng tôi là thật.
Thật là một trò cười.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ là người thế thân cho Chu Diệu, "bạch nguyệt quang" anh ta yêu thương.
"Không sợ bị lộ tẩy sao? Tính cách Chu Diệu thế kia không chứa được hạt cát trong mắt..."
"Cô ấy sẽ không phát hiện ra đâu." Giọng Kỷ Sâm nhả khói thuốc nghe như rắn độc phun nọc, "Mua cho cô ấy một căn hộ nhỏ là dỗ được rồi."
"Cũng đúng. Ai trong giới này mà không biết sự chuyên nhất của cậu ấm nhà họ Kỷ, ngay cả lá chắn cũng tìm một người giống."
"Mà này, eo của Thẩm Miên mềm hơn Diệu Diệu." Kỷ Sâm cười nhẹ, "Người học nhảy đúng là khác biệt."
Tôi đã mang thai ba tháng rồi.
Nhưng giờ xem ra cũng không cần thiết nữa rồi.
—-
Sau đó…
【Vị trí thay thế Thiên Nga Đen vẫn còn chứ?】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi chân trần bước trên sàn phòng tập nhảy, đáp lại: 【Giờ tôi muốn vị trí vũ công chính.】
Rồi sau đó, tại buổi tiệc mừng công, Kỷ Sâm mắt đỏ hoe xông vào: "Miên Miên, con..."
Tôi lắc nhẹ ly champagne cười: "Tổng giám đốc Kỷ không cần bận lòng tiếc nuối gì cả, tôi đã cắt bỏ tử cung vì vở Thiên Nga Đen từ lâu rồi."
——
1.
Vì mang thai, vòng eo dường như to hơn một chút, khiến khóa kéo váy cưới kẹt lại ở chỗ vết bầm trên eo. Khi Kỷ Sâm bước ra, anh ta khẽ cau mày.
"Sao lại béo lên thế?"
"Ông nội anh không phải chê tôi quá gầy sao?"
Ông nội của Kỷ Sâm luôn khiến tôi nhớ đến ông nội của tôi.
Quãng đời còn lại quá ngắn ngủi, chỉ mong con cháu sớm ngày kết hôn sinh con.
Trong buổi tiệc gia đình tháng trước, ông cụ run run lồng chiếc vòng ngọc gia truyền vào tay tôi, nói: "Tiểu Miên phải ăn nhiều một chút, không thể giống như Diệu Diệu được..."
Nửa câu sau bị tách trà của ông Kỷ làm đổ, nước nóng hắt lên mu bàn tay tôi, chiếc vòng ngọc bị nứt một đường nhỏ.
Chu Diệu luôn là điều cấm kỵ trong nhà họ Kỷ.
Không chỉ bởi vì cô ta là con gái của mẹ kế Kỷ Sâm mang về, mà còn bởi tình yêu cô ta dành cho Kỷ Sâm quá rõ ràng, không che giấu được.
Vì vậy, sau khi trưởng thành, cô ta đã bị gửi ra nước ngoài.
Chỉ là, họ đều không biết rằng Kỷ Sâm cũng có tâm tư tương tự, chẳng qua là giấu quá kỹ, diễn quá đạt.
Người khác không biết, nhưng tôi lại rõ nhất.
Bàn tay anh ta lướt qua bụng dưới của tôi, ánh mắt lạnh nhạt: "Bộ váy này đặt may lâu quá. Tốt nhất vẫn là nên giữ nguyên như ban đầu."