Nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Phong, Linh Mộng mỉm cười.
- Được, xem như ngươi có lý, nhưng trước khi tiến vào bí cảnh, ngươi đã hứa tìm giúp ta một vật có nhớ không?
- Không phải là Ngân Tâm Thảo sao?
- Ngươi giao Hỏa Vân Chi cho ta, chuyện Ngân Tâm Thảo xem như kết thúc.
Lâm Phong lấy ra mấy cái rễ cây ném cho nàng.
- Đừng tưởng chỉ có nữ nhân mới có cái ngàn vàng, lời hứa của nam nhân bọn ta cũng đáng giá ngàn vàng, quân tử nói là làm.
Linh Mộng nhìn rễ cây trong tay, nàng có thể cảm nhận được dược lực nồng đậm bên trong bọn chúng.
- Chỉ có nhiêu đây?
- Nhiêu đó thôi, lúc đầu ta định lấy nguyên gốc Ngân Tâm Thảo cho ngươi nhưng mà tên đó cầu xin quá nên ta mềm lòng tha cho, dù sao ngươi cũng đâu có nói là phải lấy cả gốc.
- Ngươi… khốn kiếp, ngươi tưởng ta là đồ ngốc sao? Nếu người đã tha cho Ngân Tâm Thảo thì cần gì phải đuổi tới Hỏa Diệm Sơn.
Gương mặt xinh đẹp của Linh Mộng hiện rõ vẻ tức giận, tên khốn kiếp này tưởng ai cũng ngốc như hắn sao?
Lâm Phong ngẩn mặt nhìn trời.
- Nếu ta nói lúc đó ta chỉ là vô tình đi ngang qua thì ngươi có tin không?
- Nam nhân không có tên nào thật lòng.
Linh Mộng bước tới bên cạnh Hàn Băng, giọng nói chân thành.
- Hàn Băng, ta không cho phép muội ở bên cạnh tên lừa đảo này.
Lâm Phong cũng bước tới bên cạnh Hàn Băng, giọng nói vu vơ.
- Hình như có người từng hứa sẽ không xen vào chuyện của ta và Hàn Băng nhưng bây giờ người đó có vẻ như muốn nuốt lời.
- Hàn Băng sư tỷ vừa đại chiến với hai đầu Điêu Vương, tất nhiên phải tìm chỗ khôi phục.
Lãnh Hàn Băng nghe Lâm Phong nói, bộ dáng có chút bối rối, từ đầu đến cuối nàng chỉ giúp Linh Mộng ngăn cản nửa chiêu thức của Liệt Diễm Điêu Vương, hơn nữa còn không thành công.
- Không cần, ta có thể tự khôi phục.
- Vậy đệ sẽ giúp sư tỷ hộ pháp.
Linh Mộng nhìn Lâm Phong vẫn muốn bám theo Hàn Băng, nàng lập tức ngăn hắn lại.
- Ngươi không được đi.
- Ngươi quản được sao?
- Yêu thú sắp đến, ngươi là đệ tử Thánh Cung phải ở lại hộ trận.
Lâm Phong thở phào, hắn còn tưởng là yêu nữ muốn động thủ.
- Thánh Nữ đại nhân yên tâm, đám yêu thú kia sẽ không đến tấn công truyền tống trận.
- Làm sao ngươi biết được?
- Bên trong hang động của Điêu Vương có rất nhiều Hỏa Vân Chi, ta chỉ lấy vài gốc, bọn chúng sẽ không để ý đâu.
Lâm Phong dứt lời lập tức kéo Hàn Băng rời đi, Linh Mộng tức giận nhìn theo, tên này vừa lập đại công nên nàng không thể ra tay với hắn, đợi thêm một thời gian nữa sẽ cho hắn nếm mùi đau khổ.
Vài ngày trôi qua, tuy thời gian đóng cửa của bí cảnh vẫn chưa đến nhưng gần như tất cả tu sĩ đều đã sử dụng truyền tống lệnh bài, nguyên nhân chủ yếu là do đám yêu thú bên trong bí cảnh nổi loạn, dẫn đến địa đồ không còn chính xác.
Lần này bí cảnh diễn ra trong thời gian ngắn nhưng đã có rất nhiều chuyện quan trọng xảy ra, nổi bật nhất trong số đó là chuyện của Nam Cung Như Mộng, không ngờ một chấp sự Thánh Cung lại là dư nghiệt của Ma giáo.
Kế tiếp là Ngân Tâm Thảo xuất thế nhưng không có ai bắt được và cuối cùng là chuyện Linh Mộng Thánh Nữ đại chiến Liệt Hỏa Diêu Vương.
Bên trong một căn phòng của Đan Cung, Lãnh Phi Dao đang vui vẻ nhặt lấy từng gốc linh dược, từ khi Lâm Phong trở về thì ngày nào nàng cũng chạy tới chỗ của hắn.
- Tiểu Phong tử, không ngờ đệ lại lấy được nhiều linh dược như vậy.
- Sư tỷ xem có thứ gì dùng được thì cứ lấy mà dùng.
- Hì hì, vẫn là sư đệ tốt với ta nhất.
Mấy gốc linh dược này Lâm Phong chỉ tiện tay thu lấy, mục tiêu chủ yếu của hắn trong chuyến đi lần này là Thất Sắc Băng Liên, Ngân Tâm Thảo và đống linh thạch bên trong hang động của đám yêu thú.
Lâm Phong lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho Phi Dao.
- Trả lại cho tỷ nè.
- Đây là thứ gì?
- Thứ này là sư tỷ đã đưa cho đệ trước khi tiến vào bí cảnh, tỷ không nhớ sao?
Lãnh Phi Dao nghĩ lại một chút, đúng là nàng có đưa cho Lâm Phong một cái túi nhỏ.
- Không cần đâu, đệ cứ giữ lấy mà dùng.
- Thứ này thật sự là do Tuệ Vân sư tỷ luyện chế hả?
- Ừ.
Nhắc đến Tuệ Vân sư tỷ, tâm tình vui vẻ của Phi Dao biến mất hơn một nửa.
- Lần này Tuệ Vân sư tỷ đúng là đen đủi, chưa tìm được Bích Hỏa Thụ đã gặp phải Thiết Dực Hắc Phong, nhất định là do đi chung với tên gian thương kia.
- Chuyện này thì có liên quan gì đến Phong Viêm sư huynh?
- Còn không phải là do tên đó thường ngày thích tạo nghiệp nên mới bị trời phạt, làm liên lụy đến cả Tuệ Vân sư tỷ.
Lâm Phong nhíu mày, chuyện Tuệ Vân sư tỷ và gian thương gặp Thiết Dực Hắc Phong hắn cũng có nghe nói, xem ra đối phương không có ý hại mình.
- Thật ra không phải là do vận khí của sư tỷ không tốt mà là bên trong túi hương này có phong dịch của Thiết Dực Hắc Phong.
- Cái gì? Không thể nào.
Lãnh Phi Dao nhảy lên như mèo bị dẫm đuôi, sư tỷ của nàng là cao thủ đan đạo, sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy.
- Trong túi của đệ cũng có phong dịch, vậy đệ cũng gặp đám hắc phong đó sao?
- Ừ, lúc đệ đang đánh nhau với đám Thiết Giáp Cự Ngạc thì gặp phải, tiện tay đốt vài ngàn đầu hắc phong, khiến bọn chúng hoảng sợ bỏ chạy.
- Thôi đi, đệ tưởng ta ngốc chắc.
Thiết Dực Hắc Phong ngay cả trưởng lão Thánh Cung gặp được cũng phải nhường đường, một tên linh giả ngũ cấp thì có thể đối phó được sao.
Lâm Phong cười hắc hắc cho qua, hắn hỏi sang chuyện khác.
- Hàn Băng sư tỷ thế nào rồi?
- Sư tỷ vừa đột phá thành công, tạm thời ở nhà tịnh dưỡng, có lẽ vài ngày là ra ngoài được.
Trong lúc Lâm Phong đang suy nghĩ thì Lãnh Phi Dao đi đến bên cạnh hắn, đôi mắt xinh đẹp hiếp lại, vẻ mặt mờ ám.
- Nghe nói mấy hôm nay Nam Cung sư tỷ thường đến chỗ của đệ có đúng không?
- Đúng vậy.
- Hai người không có quan hệ mờ ám gì đó chứ?
Lâm Phong lập tức lắc đầu.
- Không có, Nam Cung đạo hữu chỉ đến cảm tạ chuyện đệ giúp đỡ bên trong bí cảnh.
- Ta cảnh cáo đệ, nếu đệ dám làm tổn thương tỷ tỷ thì ta sẽ không tha cho đệ.
- Tu vi của Hàn Băng sư tỷ cao hơn đệ rất nhiều, sao đệ có thể làm tổn thương sư tỷ.
Phi Dao nghe hắn nói liền bĩu môi.
- Thôi đi, chuyện mờ ám của hai người tưởng ta không biết sao.
Nói đến đây, hai mắt Phi Dao sáng lên.
- Đúng rồi, ta có một chuyện vô cùng bí mật liên quan đến tỷ tỷ, đệ muốn biết không?
- Muốn, là chuyện gì?
- Tin tức này ta phải rất vất vả mới lấy được, đệ cũng phải thể hiện chút thành ý chứ?
Lâm Phong trợn mắt nhìn tiểu sư tỷ.
- Mấy hôm nay sư tỷ đã lấy cả đống linh dược rồi còn gì?
- Mấy thứ linh tinh đó sao có thể so với mật báo của ta, nếu đệ không muốn biết thì thôi vậy.
Lãnh Phi Dao đắc ý nhìn tiểu sư đệ, chơi chung với Lâm Phong bấy lâu, nàng biết rõ tên sư đệ này lấy được thứ tốt sẽ giấu vào trong, mấy thứ đưa cho nàng chỉ là những thứ bình thường.
Lâm Phong vẫn ngoan cố chống cự.
- Nếu Hàn Băng sư tỷ biết bản thân bị tiểu muội bán đứng, nhất định sẽ rất đau lòng đó.
- Nếu tỷ tỷ biết trong lòng ai đó bản thân còn không bằng mấy gốc linh dược thì càng đau lòng hơn.
- Thôi được rồi.
Lâm Phong lấy ra mười mấy gốc địa cấp linh dược đặt giữa phòng, giọng nói bi phẫn.
- Chỉ được lấy hai gốc thôi đó.
- Oa ha ha… có cả hồn dược nữa này.
Đôi mắt của Phi Dao lấp lánh thần quang, đúng như nàng dự đoán, số linh dược trước mặt đều là hàng tốt, có vài gốc nàng tìm rất lâu vẫn chưa mua được.
Lâm Phong nhìn thấy tiểu sư tỷ say mê ngắm linh dược, nhỏ giọng hỏi.
- Sư tỷ, mật tin đó là gì vậy?
- Mấy ngày nữa là sinh thần của tỷ tỷ, đệ lo mà chuẩn bị quà đi.
- Cái này mà cũng gọi là mật tin sao?
Mỗi người đều có một ngày sinh thần, thông thường đến ngày này sẽ tổ chức tiệc mừng, với quan hệ giữa hắn và băng nữ nhất định sẽ nhận được thư mời.
Nghĩ đến đây, Lâm Phong bắt đầu thu lại linh dược, Lãnh Phi Dao lập tức ngăn lại.
- Đệ làm gì vậy?
- Đệ cảm thấy thông tin này không phải bí mật.
- Đây là thông tin tuyệt mật, bên trong Thánh Cung chỉ có vài người biết thôi.
- Thật không?
Phi Dao nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lâm Phong, vội giải thích thêm.
- Đệ cũng biết tỷ tỷ không thích kết giao với người ngoài, cho nên mỗi lần tới sinh thần của tỷ tỷ, chỉ có vài người trong nhà tham gia.
- Nghe cũng có lý.
- Cái gì mà có lý, đệ mau nhả linh dược ra cho ta.
Lâm Phong đặt lại linh dược trong phòng cho tiểu sư tỷ tiếp tục lựa chọn, khóe môi nhếch lên, hắn đã sớm chuẩn bị quà cho băng nữ, chỉ là vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp.
- Lần này đúng là trời cũng giúp lão tử, hắc hắc…
Lãnh Phi Dao đang lựa chọn linh dược chợt thấy lạnh người, nàng nhìn vẻ mặt nham hiểm của tên sư đệ bên cạnh, không hiểu sao trong lòng lại có chút không yên, cảm giác như vừa tiếp tay cho giặc.
Bên trong một căn phòng khác của Đan Cung, một đôi nam nữ đứng đối diện nhau, Lý Tuệ Vân lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho đối phương.
- Vương sư huynh, trả lại cho huynh.
- Lý sư muội không cần khách khí, thứ ta đã tặng đi sẽ không lấy lại.
- Thứ này thật sự là do huynh luyện chế?
- Có vấn đề gì sao?
Lý Tuệ Vân nhìn vẻ mặt bình thản của đối phương, không có gì đáng nghi ngờ, nàng khẽ lắc đầu.
- Không có gì.
- Không còn sớm nữa, ta còn phải luyện đan, thứ lỗi không thể tiễn sư muội.
- Không sao.
Vương Lăng nhìn Tuệ Vân rời đi, ánh mắt dần thay đổi, không ngờ kế hoạch lần này lại thất bại.
- Lâm Phong, lần này xem như ngươi mai mắn.
Sáng hôm sau, Lâm Phong được một vị chấp sự gọi đi, lần này hắn cứu được Nam Cung Như Mộng không chỉ phá hoại âm mưu của Ma Giáo mà còn cứu vãng được mối quan hệ giữa Cửu Huyền Thánh Cung và Trường Hà Thánh Cung.
Cao tầng Thánh Cung sau khi thương lượng đã quyết định trọng thưởng, phần thưởng là 3 vật phẩm bên trong thánh khố, trong đó có một vật phẩm ở tầng thứ hai.
Lâm Phong theo sau lão chấp sự, vừa đi vừa hỏi.
- Chấp sự đại nhân, thánh khố còn có tầng thứ hai sao?
Lần trước hắn đã vào thánh khố một lần, rõ ràng là chỉ có một tầng.
- Thánh khố đúng là có hai tầng, tầng thứ hai là nơi lưu giữ những bảo vật tốt nhất bên trong Thánh Cung.
- Có phải kiểu như Trấn Thiên Chung không?
- Tiểu tử ngươi có mơ cũng đừng mơ đẹp như vậy, Trấn thiên Chung là trấn cung chi bảo, ngay cả Thánh Chủ muốn sử dụng cũng phải hỏi ý của các vị trưởng lão.
- Vậy thì tầng hai có gì?
Lão chấp sự nhìn vẻ mặt thất vọng của Lâm Phong đành phải cho hắn vài liều kích thích tinh thần.
- Tuy không có những thứ bảo vật như Trấn Thiên Chung nhưng thiên cấp binh khí cũng có vài kiện.
- Vậy có đao pháp không?
- Hình như có một quyển thì phải.
Lâm Phong nghe đến đây, tinh thần lại dâng cao, mấy chục đời chủ nhân của lão đầu chỉ có một người tu luyện đao pháp, chỉ là người này dùng đại đao, không thích hợp với hắn.
Tuy Tật Phong Đao rất tốt nhưng không thể kết hợp với hỏa linh khí, làm cho Lâm Phong không thể nào phát huy toàn bộ thực lực.
Lần trước yêu nữ dùng Thiên Ảnh Kiếm chém ra thất đạo kiếm khí, mỗi đạo đều mang theo hỏa lực thiêu đốt phòng ngự của đối thủ, không chỉ uy lực mạnh mẽ mà màu sắc còn đẹp hơn kiếm khí bình thường.
Hai người đi một lúc thì tới thánh khố, Lâm Phong nhìn lão đầu ngồi trước đại môn, trước mặt vẫn là một cái bàn cờ quen thuộc.
- Có nên đánh với lão một ván không nhỉ?
Lão chấp sự hành lễ với vị tiền bối một cái rồi bước tới trước đại môn thánh khố, lão lấy ra một cái đồng bài bắt đầu mở cấm chế.
- Tầng thứ hai nằm ở cuối hành lang, tiểu tử ngươi chỉ có một canh giờ để lựa chọn, hết thời gian thì đại trận sẽ tự đóng lại, lão phu sẽ ở nơi này chờ ngươi.
- Đa tạ chấp sự đại nhân dẫn đường.
Lâm Phong bước vào bên trong thánh khố, hắn đi một mạch đến phía cuối của hành lang, lúc trước nơi này chỉ có một bức tường nhưng bây giờ lại xuất hiện một cái cầu thang.
Đồ tốt tất nhiên phải chọn trước, Lâm Phong bước lên cầu thang, trước tiên hắn sẽ lựa chọn vật phẩm ở tầng thứ hai, còn lại bao nhiêu thời gian sẽ chạy xuống tầng thứ nhất lựa chọn.
Cách bày trí ở tầng thứ hai cũng tương tự như tầng thứ nhất, Lâm Phong chạy tới chạy lui một lúc cuối cùng dừng lại trước một căn phòng, bên trong có chứa mười mấy cái ngọc giản.
Bên trên mỗi cái ngọc giản đều có ghi tên của một loại công pháp, đây chính là ngọc giản truyền công, có thể lưu giữ công pháp qua hàng vạn năm mà không bị tổn hại.
- Tìm thấy rồi.
Lâm Phong cầm lấy một cái ngọc giản, vẻ mặt hưng phấn dần trở nên méo sẹo.
- Phá Sơn Đao Pháp, thiên cấp trung phẩm công pháp.
- Thứ này không hợp với tiểu tử ngươi.
- Không cần lão nói ta cũng biết vậy.
Phá Sơn Đao Pháp, danh xứng với thực, khi luyện đến đại thành thì một đao có thể phá sơn, nhưng loại đao pháp này phải sử dụng đại đao, Lâm Phong lại thích dùng trường đao.
Lâm Phong nhìn qua mấy cái ngọc giản còn lại, trong số đó có cả Thiên Ảnh Kiếm nhưng hắn chỉ thích dùng đao, không thích dùng kiếm.
- Đi xem còn có thứ gì tốt không?
Lâm Phong cầm lấy ngọc giản Phá Sơn Đao Pháp một lúc rồi đặt lại chỗ cũ, nếu không tìm được thứ nào ưng ý thì hắn có thể miễn cưỡng tu luyện bộ công pháp này.
Về số lượng thì vật phẩm ở tầng thứ hai chưa bằng một phần trăm của tầng thứ nhất nhưng chất lượng thì hoàn toàn vượt trội, mỗi một món bảo vật ở đây đều có giá trị liên thành.
Lâm Phong đang tìm kiếm bên trong căn phòng chứa binh khí thì giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Những thứ ở nơi này đúng là không tệ, còn có cả pháp bảo phi hành.
- Pháp bảo phi hành?
Lâm Phong đi tới trước một đôi ngân sắc song dực, thứ này gọi là Phi Vân, một kiện pháp bảo có thể giúp chủ nhân phi hành ngang với tốc độ của yêu cầm.
Tu vi của Lâm Phong hiện tại là linh giả ngũ cấp, nếu như sử dụng Phi Vân thì có thể bay ngang với địa cấp yêu cầm.
- Đúng là kỳ bảo nhưng ngoài phi hành ra thì chẳng có tác dụng gì.
- Đó là vì thứ này chưa được hoàn thiện, chỉ cần khắc thêm vài cái pháp văn là được.
- Đúng vậy, vẫn là tiền bối cao minh.
Cấp độ của Phi Vân là thiên cấp trung phẩm, đợi khi Hàn Băng đột phá vương giả thì Lâm Phong có thể nhờ nàng khắc thêm vài cái pháp văn, có thể giúp gia tốc, ẩn tức, phòng ngự, công kích…