Thiên La

Chương 7: BẠO LINH DƯỢC TỀ





Lâm Phong lấy ra mấy thứ lão đầu nhờ hắn mua ở Vạn Bảo Các, lần này sẽ luyện chế Bạo Linh dược tề.

Sau khi tu sĩ phục dụng Bạo Linh dược tề, chiến lực lập tức tăng thêm ba phần, khuyết điểm duy nhất là khi hết thuốc sẽ bị tán công trong vài giờ.

Lâm Phong từng bước phối dược, chỉ có kinh nghiệm luyện dược một lần nên thao tác vẫn chưa quá thuần thục nhưng cuối cùng dưới sự chỉ dẫn của lão đầu vẫn thành công.

Bạo Linh dược tề có màu ánh kim, hương dược nồng đậm, chỉ ngửi qua một chút mà linh lực đã có dấu hiệu bạo động.

- Lần này là chín bình, oa ha ha ha ha ha… lão tử đúng là thiên tài mà.

Với số lượng dược tề này tức là Lâm Phong có khả năng luyện chế thành công bốn viên đan dược mỗi lò, chỉ có loại đan sư ưu tú mới làm được.

Nhưng niềm vui của Lâm Phong chưa kéo dài được bao lâu đã bị lão đầu dập tắt.

- Không có tiền đồ, chỉ bao nhiêu đây dược tề còn chưa đủ nhập môn đan đạo.

- Có phải lão ganh tị với tài năng và thiên phú tuyệt thế của ta nên mới nói vậy không?

- Ngươi đã thấy long so với cẩu bao giờ chưa?

- Kháo, ý lão nói ta là cẩu hả?

Lâm Phong nhảy dựng lên, làm gì có con yêu khuyển nào đẹp trai ngời ngợi như hắn. Không đúng, hắn không thể so với yêu khuyển được.

- Ta vừa luyện được chín bình dược tề đó, cho dù là cao cấp đan sư cũng chưa chắc làm được.

- Mấy tên đó còn chưa biết cái gì gọi là đan đạo, chỉ xứng làm học đồ.

- Ấy chà, nói như lão thì trên đời này ai mới xứng làm đan sư?

- Muốn làm đan sư chân chính thì ít nhất cũng phải luyện ra năm viên đan dược mỗi lò.

Lão đầu nhãn nhã nói như thể chuyện này vô cùng dễ dàng.

- Hơn nữa còn phải là thượng phẩm đan dược.

- Yêu cầu của lão hơi cao rồi đó, dù sao chín viên là tối đa rồi.

- Ai nói ngươi biết một lò đan dược chỉ có thể luyện ra chín viên.

- Ta đọc được…

Lâm Phong kinh ngạc nhìn lão đầu.

- Chẳng lẽ không phải?

- Thời của lão phu, kẻ luyện thành chín viên đan dược miễn cưỡng có thể xem là hiểu về đan đạo.

- Vậy một lò đan dược nhiều nhất có thể luyện được bao nhiêu viên?

Lão đầu nhìn Lâm Phong, mỉm cười thần bí.

- Tiểu tử ngươi đoán xem.

- Chắc là mười viên?

Lâm Phong nhìn lão đầu ngồi im, không biết là đúng hay sai đành phải đoán tiếp.

- Vậy thì mười lăm.

- …

- Hai mươi hả?

- …

- Ba mươi?

- …

- Không lẽ năm mươi? Nhiều thế sao?

- Tiểu tử ngươi tưởng đang luyện kẹo hả? Một lò năm mươi viên đan dược sao không đi ngủ đi.

Bạch bào lão đầu mắng thẳng mặt, chưa thấy tên nào đần như tên này, mấy lời nói thế này cũng có thể nói ra được.

Lâm Phong cười hì hì, hắn có biết gì đâu a.

- Vậy cuối cùng là bao nhiêu?

- Mười hai viên, tối đa chỉ có thể là mười hai viên, không thể nhiều hơn.

- Thật sao? Nhưng sao ta lại nghe nói chỉ có chín viên nhỉ?

- Nói về đan đạo thì tiểu tử ngươi còn non và xanh lắm.

Tạm thời không bàn về chuyện luyện đan, thiên tài gì đó cũng tạm thời bỏ qua một bên, chuyện quan trọng trước mắt là luyện dược kiếm linh thạch.

Bạo Linh dược tề là dược tề cứu mạng chắc chắn giá cao hơn Long Nguyên dược tề, chỉ là nguyên liệu luyện chế đắt hơn, số lượng cũng không bằng nên Lâm Phong quyết định luyện theo tỉ lệ tám hai, mỗi ngày hắn sẽ dùng tám giờ luyện chế Long Nguyên dược tề và hai giờ luyện chế Bạo Linh dược tề.

Thời gian tiếp theo, Lâm Phong tiếp tục bế quan, ban ngày luyện Tật Phong Đao, ban đêm luyện dược tề, đối với chiến sư nhị cấp thì mỗi ngày nghỉ ngơi năm đến sáu giờ là đủ.

- Tật Phong nhị thức.

Hai luồng đao khí phá không bay đi, tốc độ nhanh đến mức khó thấy nhưng chỉ duy trì được một chút rồi biến mất.

- Kỳ lạ, sao lại như vậy?

Lâm Phong cảm giác đã luyện thành Tật Phong nhị thức nhưng hắn có chém thế nào thì uy lực đao khí vẫn không tăng lên được.

- Tiểu tử, lý thuyết phải đi đôi với thực hành, học mà không dùng thì vô dụng.

- Ý của lão là muốn ta đi gây chuyện hả?

- Cho là vậy đi.

Lâm Phong gật đầu, bạch bào lão đầu rất ít khi mở miệng nhưng lúc nào cũng nói đúng vào trọng tâm, lời vàng ý ngọc là đây chứ đâu.

Nhưng làm gì cũng phải có chuẩn bị, Lâm Phong đi dạo một vòng trong thành sau đó tìm nơi cải trang rồi tiến vào Vạn Bảo Các.

Lần này vô cùng thuận lợi, tên phục vụ vừa nhìn thấy Lâm Phong liền chạy đi thông báo với Chu Thất.

Lúc sau, Chu quản lý xuất hiện bên trong căn phòng.

- Đại sư, lần này đến Vạn Bảo Các lại muốn giao dịch dược tề có đúng không?

Số dược tề lần trước của Lâm Phong chất lượng còn tốt hơn lão tưởng, chưa kịp bán ra ngoài đã bị mấy tên khách quen hỏi mua hết, nếu không phải phẩm cấp quá thấp thì lão đã mang đi đấu giá rồi.

Lâm Phong gật đầu.

- Đúng vậy.

Hắn lấy ra một túi trữ vật đưa cho lão.

- Đây là số dược tề ta muốn giao dịch.

- Nhiều vậy sao?

Bên trong túi trữ vật có tổng cộng một trăm năm mươi bình dược tề, trong đó một trăm hai mươi bình màu đỏ thẳm, ba mươi bình màu ánh kim.

- Đây là…

- Bạo Linh dược tề, có công dụng tăng ba phần chiến lực ngay lập tức, sau khi dược lực biến mất thì trong vài giờ không thể sử dụng linh lực.

Chu Thất nhìn ba mươi bình Bạo Linh dược tề, tất cả đều đạt đến thượng phẩm, hoàn toàn không có tạp chất.

- Long Nguyên dược tề vẫn giá như cũ, Bạo Linh dược tề năm mươi khối linh thạch hạ phẩm một bình, đại sư thấy thế nào?

- Tốt.

Thông thường thì hoàng cấp dược tề chỉ giao dịch với giá tối đa là một trăm khối hạ phẩm linh thạch, trừ những loại đặc biệt trân quý như phục hồn dược tề, thanh linh dược tề… được luyện chế từ những dược liệu vô cùng hiếm có.

- Chu quản lý, số thú cốt ta nhờ chuẩn bị thế nào rồi?

- Tất cả đều ở trong này.

Lâm Phong dùng thần thức kiểm tra, bên trong túi trữ vật của lão có khoảng hai ngàn bộ hoàng cấp thú cốt.

- Lão đầu, có cần lấy hết không?

- Càng nhiều càng tốt.

- Lão mua nhiều như vậy làm gì? Cho dù đem đi hầm canh thì có ăn cả đời cũng không hết.

- Những thứ này chuẩn bị cho tiểu tử ngươi, không liên quan đến lão phu.

Bạch bào lão đầu nhất ngôn cửu đỉnh, lão đã nói cho Lâm Phong thì nhất định sẽ hữu ích với hắn.

- Chu quản lý, làm phiền ngài sau này giúp ta để ý hoàng cấp thú cốt, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu.

- Lão phu sẽ giúp đại sư để ý.

Sau khi trừ đi tất cả chi phí, Lâm Phong còn lại hơn hai ngàn khối linh thạch hạ phẩm, đây là con số mà nằm mơ hắn cũng không ngờ lại có ngày kiếm được.

Chu Thất đưa cho Lâm Phong một cái túi trữ vật cùng với một cái ngân bài có ghi ba chữ Vạn Bảo Các.

- Đây là thẻ khách quý của Vạn Bảo Các, đại sư sẽ được ưu tiên trao đổi vật phẩm ở tất cả các phân nhánh bên trong tiểu thành trì.

- Đa tạ.

Lâm Phong nhận lấy ngân bài, hắn vừa rời khỏi Vạn Bảo Các liền tìm một nơi khôi phục lại hình dạng, sau đó đi đến một địa điểm nổi tiếng khác trong thành.

- Thiên Khí Các.

Vạn Bảo Các, Thiên Khí Các, Thánh Đan Các làm tam đại thương hội lớn nhất Thiên La đại lục, ước tính số lượng linh thạch của ba nơi này cộng lại có thể chiếm gần một nửa linh thạch của đại lục.

Thiên Khí Các chủ yếu luyện chế binh khí, pháp chỉ, pháp bảo… theo yêu cầu, bên cạnh đó còn có buôn bán và trao đổi các loại binh khí, nói chung chỉ là cần vấn đề liên quan đến binh khí thì đến Thiên Khí Các sẽ giải quyết được.

Mục tiêu kế tiếp của Lâm Phong là hoàng cấp yêu thú cao giai, thanh đại đao của hắn cảm giác hơi miễn cưỡng nên phải tìm một thanh đao tốt hơn.

Bên trong Thiên Khí Các sang trọng không thua gì Vạn Bảo Các, chỉ là khắp nơi toàn binh khí, pháp bảo… khiến Lâm Phong cảm thấy như bước vào chiến trường làm cho huyết nhục trong người hắn sôi sục, một số binh khí còn phát ra sát khí dọa người.

- Thật nhiều binh khí!

Lâm Phong nhìn hoa cả mắt, nơi này loại binh khí nào cũng có, thập bát đại binh nhiều vô số, còn có cả những món binh khí hắn chưa từng nhìn thấy.

- Đại Phong Đao, hoàng cấp thượng phẩm binh khí, hai trăm khối linh thạch hạ phẩm.

Đại Phong Đao thuộc về cự đao, vừa to vừa dài, không thích hợp dùng để tu luyện Tật Phong Đao.

- Thiên Sơn Đao, hoàng cấp thượng phẩm binh khí, hai trăm năm mươi khối linh thạch hạ phẩm.

- Lưu Ngân Đao…

Chỉ riêng khu dành cho đao đã có hơn trăm kiện, nhất thời Lâm Phong không biết nên chọn thanh nào.

- Lão đầu xem giúp ta một chút, thanh đao nào có chất lượng tốt nhất.

- Như nhau.

- Ta thấy thanh Lưu Ngân Đao này rất được.

- Tiểu tử ngươi lựa chọn một khối linh thạch từ một vạn khối linh thạch để tu luyện thì ngươi có đi lựa khối đẹp nhất không?

Lâm Phong hiểu rồi, trong mắt lão đầu thì binh khí ở đây đều là thứ không đáng nhắc đến, ánh mắt của lão cao như vậy không biết mẫu thân của lão có biết không?

- Hay là đến khu huyền cấp xem thử?

Binh khí không giống như linh thạch và đan dược, tu sĩ ở cấp độ thấp vẫn có thể sử dụng binh khí cao giai, chỉ là không thể kích phát ra toàn bộ uy lực.

Muốn tìm huyền cấp binh khí thì phải lên tầng thứ nhất. Theo quy tắc của Thiên Khí Các, muốn lên được tầng thứ nhất chỉ cần đóng năm khối hạ phẩm linh thạch là được, nếu mua được bất cứ thứ gì ở tầng này thì sẽ được hoàn trả tiền phí.

Lâm Phong ngắm nhìn xung quanh, diện tích tầng này không thua gì tầng bên dưới nhưng số lượng vật phẩm trưng bày ít hơn rất nhiều, tu sĩ cũng chỉ có hơn trăm người.

Binh khí nơi này có cấm chế bảo vệ, chỉ được nhìn không được sờ, mỗi kiện binh khí đều có sơ yếu lý lịch rõ ràng, được luyện khí sư của Thiên Khí Các đảm bảo.

- Đều là đồ tốt cả.

Lâm Phong nhìn mười mấy thanh đao được trưng bày trong phòng, ánh mắt sáng rực.

Hàng tốt thì giá cao, thanh đao có giá thấp nhất ở nơi này là một ngàn năm trăm khối hạ phẩm linh thạch, giá cao nhất thuộc về một thanh đao huyền cấp trung phẩm lên đến năm ngàn khối linh thạch hạ phẩm.

- Lưu Tinh Đao, huyền cấp hạ phẩm, giá ba ngàn linh thạch hạ phẩm.

Ánh mắt Lâm Phong dừng lại trên thanh đao lấp lánh, thân dài gần hai thước (một thước bằng 40 cm) mỏng như cánh ve, mắt thường có thể nhìn xuyên qua bên kia thân đao.

Lưu Tinh Đao này tuy không phải thanh đao tốt nhất nhưng rất phù hợp để luyện tập Tật Phong Đao.

- Ta lấy thứ này.

Lâm Phong nói với một thanh niên đứng ở gốc phòng.

- Khách quan vui lòng đợi một chút.

Thanh niên lấy ra một cái lệnh bài dùng để phá vỡ cấm chế sau đó mang theo thanh đao rời đi.

- Mời khách quan theo tiểu nhân.

Lâm Phong gật đầu, lúc hắn rời khỏi phòng có vài ánh mắt lén nhìn theo.

Sau khi giao dịch hoàn tất, Lâm Phong mang theo Lưu Tinh Đao rời đi, mục tiêu là hướng về truyền tống trận.

Vừa nhìn thấy phong linh, giọng nói của lão đầu đột nhiên truyền đến.

- Tiểu tử ngươi cảm thấy Thương Vân Thành giống thứ gì không?

- Giống thành trì có đúng không?

Bạch bào lão đầu im lặng một lúc, lão thở dài.

- Đúng là trẻ nhỏ chưa trải sự đời, tiểu tử ngươi thử tưởng tượng xem nếu có một ngày ngươi bị Thiết Sơn Môn truy sát thì sẽ chạy đường nào?

- Tất nhiên là thông qua truyền tống trận tiến vào Hoang Nguyên.

- Nếu như truyền tống trận bị phong bế thì sao?

- Chuyện này…

Lâm Phong chợt nhớ ra người canh giữ truyền tống trận là đệ tử Thiết Sơn Môn.

- Ý của lão là nơi này giống như một cái ngục tù to lớn?

- Không sai.

- Nhưng mà tại sao Thiết Sơn Môn lại truy sát ta? Ta có đụng chạm gì bọn chúng đâu ?

- Lợi ích.

Bây giờ không giống với lúc trước, Lâm Phong cũng xem như là một luyện đan sư không chuyên nghiệp, với hai loại dược tề của hắn thì cũng đủ tạo ra một nguồn thu nhập khổng lồ.

- Nhưng ta cũng không thể dọn vào Hoang Nguyên để sống, nơi đó còn nguy hiểm hơn ở đây.

- Lão phu có thể giúp ngươi giải quyết chuyện này.

- Thật hả? Tiền bối có cao kiến gì chăng?

- Chỉ cần một cái tiểu truyền tống trận là đủ.

Tiểu truyền tống trận là một loại truyền tống cỡ nhỏ, mỗi lần chỉ truyền tống được vài người, cự li tối đa cũng chỉ được vài dặm, vừa đủ vượt qua phong linh.

- Chỉ cần tiểu tử ngươi giúp lão phu đánh vài tên đan sư là được.

- Chuyện này… đánh người hình như không phải là chuyện tốt.

Vẻ mặt Lâm Phong vô cùng nghiêm túc.

- Tiền bối biết đó, ta là một thanh niên gương mẫu, sống và làm việc theo tư tưởng hòa bình, mọi người cùng phát triển để xây dựng một tương lai tươi đẹp.

- Bớt nhảm, được hay là không?

- Nhưng ta càng tôn trọng trưởng bối, lời của tiền bối thì phận làm tiểu bối nhất định phải tuân theo.

Giao dịch thành công, Lâm Phong bước vào truyền tống trận, hắn vừa biến mất thì có vài tên hắc y nhân xuất hiện, lập tức truyền tống theo.

- Tên vừa rồi đi đâu?

Vừa truyền tống thành công, đám hắc y nhân liền hỏi một tên đệ tử Thiết Sơn Môn hộ trận.

- Hắn trở lại Thương Vân Thành rồi.

- Cái gì?

Đám hắc y nhân nhìn nhau, ở đâu ra một tên rảnh hơi như vậy, tên này bị nghiện truyền tống sao?

Đúng lúc này lại có thêm một tên hắc y nhân xuất hiện, hắn tiến lại hỏi tên đệ tử hộ trận.

- Tên thanh niên cầm đại đao đi đâu rồi?

- Người đó trở lại Thương Vân Thành rồi.

- Khốn kiếp.

Ánh mắt tức giận của tên hắc y nhân nhìn qua đám người cùng màu với mình.

- Các ngươi thuộc phân nhánh nào? Sao không mang kí hiệu?

- Vị huynh đệ này chúng ta từng gặp qua sao?

- Thì ra các ngươi không phải là người của Thiết Huyết Sát Tổ, vậy các ngươi mặc đồ đen làm gì?

Mấy tên hắc y nhân nhìn nhau, đồng thanh trả lời.

- Bọn ta thích hắc y, không được sao?

- Tùy các ngươi, ta khuyên các ngươi nên từ bỏ ý định, tên kia là mục tiêu của Thiết Huyết Sát Tổ, nếu các ngươi không sợ bị chiến sư ngũ cấp đuổi giết thì cứ tiếp tục truy đuổi.

Hắc y nhân nói xong liền rời đi, hắn không trở về Thương Vân Thành mà tiến thẳng vào Hoang Nguyên.

Đám hắc y nhân lại nhìn nhau, theo lời tiểu tử kia nói thì Thiết Huyết Sát Tổ gì đó rất lợi hại, hình như có ngũ cấp chiến sư tọa trấn.

- Đại ca, có nên tin lời tiểu tử đó không?

- Ta nghĩ hắn nói thật, Thiết Huyết Sát Tổ nghe cái tên thôi đã biết không phải dạng vừa đâu.

- Vậy bây giờ chúng ta làm gì?

- Trở về tìm con mồi khác.

Hắc y nhân đi được một đoạn thì dừng lại, nhìn đám người áo đen hoàn toàn tiến vào truyền tống trận sau đó mới rời đi.

- Lão đầu, thấy kế sách của ta thế nào?

- Không tệ.

Khoảng cách giữa hai lần truyền tống trận ít nhất là một phút, thời gian này đủ cho Lâm Phong cắt đuôi được đám người kia sau đó lại cải trang đi lừa người.