Lâm Phong thở dài, sao đi đâu hắn cũng gặp phải gian thương hết vậy nè, rõ ràng chỉ có 1000 khối trung phẩm linh thạch, bây giờ lại biến thành 2000 khối.
- Phùng sư huynh nhớ không sai, hay là thế này, đệ sẽ dùng giá ngang với Vạn Bảo Các để mua lại thạch đỉnh của sư huynh có được không?
- Nếu sư đệ đã có lòng, ta cũng không từ chối.
Sau khi thành công thu lấy thạch đỉnh, Lâm Phong lại trở về chỗ của tỷ muội Lãnh gia, lúc này vẻ mặt của tiểu sư tỷ đã không còn hưng phấn như lúc đầu.
Từ khi Lãnh Phi Dao bày bán vật phẩm thì chỉ có hai người tới ủng hộ, một là tỷ tỷ của nàng, hai là Tuệ Vân sư tỷ, nhưng cả hai đều dùng linh thạch để mua chứ không dùng vật phẩm để trao đổi.
Lâm Phong cầm lấy một bình đan dược lên nhìn thử, vẻ mặt kinh ngạc.
- Huyền cấp thượng phẩm Dung Linh Đan, toàn bộ số đan dược này là do sư tỷ luyện chế?
- Không được sao?
Lãnh Phi Dao bĩu môi, vì số đan dược này mà nàng đã bỏ ra cả tháng để luyện chế, kết quả lại không đổi được thứ gì.
Lâm Phong nhìn viên đan dược trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Sư tỷ, có muốn phát tài không?
- Đệ lại có chủ ý gì sao?
Lâm Phong tiến lại gần tiểu sư tỷ, nhỏ giọng nói.
- Đan dược trân quý của sư tỷ sao có thể bán ở những nơi tầm thường thế này, đệ biết có một chỗ tốt hơn rất nhiều.
- Thật vậy sao?
Phi Dao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tên sư đệ, đan dược của nàng tuy là thượng phẩm nhưng chỉ thuộc loại bình thường, không trân quý như hồn đan, nguyên đan.
- Là chỗ tốt nào vậy?
- Thiên cơ bất khả lộ, sư tỷ chỉ cần giao đan dược cho đệ, đảm bảo không làm cho sư tỷ thất vọng.
- Số đan dược này ta phải luyện chế rất vất vả, sao có thể tùy tiện đưa cho ngươi được.
Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho tiểu sư tỷ.
- Ở đây đệ có 5000 trung phẩm linh thạch, xem như là vật thế chấp, sau khi bán được đan dược thì chúng ta chia đều, có được không?
- Quyết định như vậy.
Lãnh Phi Dao vui vẻ đồng ý, mấy bình huyền cấp đan dược của nàng cùng lắm chỉ bán được hơn vạn khối trung phẩm linh thạch, cầm trước 5000 khối trung phẩm linh thạch thì kiểu gì cũng không lỗ vốn.
Lãnh Hàn Băng đứng bên cạnh nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của tiểu muội, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, ánh mắt lạnh lùng thoáng hiện vài phần tiếu ý.
Nhưng khi nhìn đến vẻ mặt mờ ám của lưu manh thì niềm vui tan biến, mỗi lần nụ cười vô sỉ của hắn xuất hiện là sắp có chuyện không ổn xảy ra.
Hai canh giờ trôi qua, dạ tiệc kết thúc, Lâm Phong chỉ đổi được một cái thạch đỉnh, tỷ muội Lãnh gia đều có thu hoạch.
Phi Dao dùng 5000 khối trung phẩm linh thạch lấy được từ chỗ Lâm Phong mua mấy món nữ trang lấp lánh, Hàn Băng thì đổi được thanh huyết sắc đại đao mà lúc trước Lâm Phong đã để ý.
Chuyện này làm cho Lâm Phong buồn bực không thôi, một pháp sư như nàng thì lấy đại đao để làm gì.
- Phi Dao sư tỷ, chẳng lẽ Hàn Băng sư tỷ cũng tu luyện đao pháp?
- Không phải đâu, ta nhớ lúc trước tỷ tỷ từng luyện qua kiếm quyết.
Lãnh Phi Dao nhìn tỷ tỷ đi phía trước, nhỏ giọng nói.
- Đệ nhìn xem, bộ dáng của tỷ tỷ đã lạnh như vậy, nếu còn vác thêm một thanh đại đao nữa thì đến bao giờ ta mới có được tỷ phu.
- Cũng đúng…
Lâm Phong vừa đi vừa gật đầu, đột nhiên hắn cảm giác hàn khí tràn đến, lần này lại bị tiểu sư tỷ hại thảm rồi.
Đúng lúc này, bạch y thanh niên xuất hiện phía sau Lâm Phong, đại thủ vừa giơ lên, hàn khí lập tức biến mất.
- Lâm Phong sư đệ, Thánh Tử muốn gặp đệ.
- Thánh Tử muốn gặp ta?
Lâm Phong vừa dứt lời liền lùi lại, thanh niên này có thể hóa giải được công kích băng nữ, chắc chắn không phải loại hàng bình thường.
Lãnh Hàn Băng lướt tới đứng phía trước Phi Dao và Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng.
- Có chuyện gì?
- Thánh Tử muốn gặp Lâm Phong sư đệ.
- Hắn là người của Lãnh gia.
- Sư tỷ yên tâm, chỉ là bàn luận chút chuyện.
Lãnh Hàn Băng khẽ gật đầu rồi kéo theo Phi Dao rời đi, những gì nên nói nàng đã nói hết, nếu Lâm Phong xảy ra chuyện thì Lãnh gia sẽ không bỏ qua.
Bạch y thanh niên mỉm cười nhìn Lâm Phong.
- Sư đệ, mau đi thôi.
- À, được.
Nơi này là địa bàn của Thánh Tử, muốn chạy cũng không thoát, đã không thể rút ra vậy chỉ có thể đâm vào.
Trên đường đi, Lâm Phong tranh thủ bắt chuyện với bạch y thanh niên, biết được thanh niên này gọi là Bạch Tinh, có mối quan hệ vô cùng mờ ám với Thánh Tử.
- Đến đó thì biết làm éo gì nữa, xem ra cả cái Thánh Cung này chỉ có lão tử là bình thường.
Lâm Phong lặng lẽ đi phía sau Bạch Tinh, bên trong Phủ Thánh Tử khắp nơi đều có trận pháp, chỉ cần đi sai vài bước là gặp phải công kích, nhân phẩm tốt còn được tận hưởng uy lực của thiên cấp đại trận.
Phòng của Thánh Tử nằm ở trên đỉnh của tiểu sơn, cũng là trung tâm của một cái tụ linh trận, linh khí nơi này vượt xa bên trong bí cảnh, gần như có thể so với hạ phẩm linh thạch.
- Ở đây ngủ một giấc cũng bằng bên ngoài tu luyện cả ngày.
Lâm Phong hít lấy hít để, đáng tiếc là hắn đã bước vào tứ cấp, loại linh khí này đã không còn bao nhiêu tác dụng.
Hai người vừa đến nơi thì cửa phòng tự mở ra, Lâm Phong nhìn thấy vị Thánh Tử kia đang nhàn nhã thưởng trà bên trong, bên cạnh còn có hai nữ tử xinh đẹp đứng hầu, tu vi của hai nàng còn cao hơn cả hắn.
- Lão đầu nói không sai, cái tên này đúng là biết hưởng thụ.
Bạch Tinh và Lâm Phong vừa bước vào liền hành lễ.
- Thánh Tử, Lâm sư đệ đã đến.
- Đệ tử Lâm Phong, tham kiến Thánh Tử.
Trinh Luân gật đầu, ánh mắt nhìn hai nữ tử bên cạnh, hai nàng hiểu ý lập tức rời khỏi phòng sau đó đứng canh bên ngoài.
- Lâm sư đệ không cần lo lắng, ta mời đệ đến đây chỉ hỏi vài chuyện, không chừng còn là chuyện tốt với đệ.
- Không biết thánh tử muốn hỏi chuyện gì?
Bạch Tinh lấy ra một chiếc hộp để trước mặt Lâm Phong.
- Lâm sư đệ có nhận ra thứ này không?
Lâm Phong nhìn một lúc, tất nhiên là hắn không nhận ra rồi, đây là lần đầu hắn nhìn thấy chiếc hộp đen thui này.
Giọng nói của lão đầu truyền đến.
- Tiểu tử, cấm chế của chiếc hộp này giống với cấm chế của Hỏa Dương Chi Tâm.
- Đây chính là phiền phức mà lão nói sao?
- Lão phu chỉ đoán, không ngờ lại trúng.
Cấm chế của Hỏa Dương Chi Tâm chỉ là một phần của cấm chế bên ngoài chiếc hộp, Trịnh Luân đã nhờ rất nhiều người nghiên cứu nhưng chỉ giải được một ít.
Hôm nay Trịnh Luân bày ra trò tặng bảo vật là để tìm xem bên trong Thánh Cung có ai biết đến thứ này không, thật không ngờ lại có được thu hoạch.
Lâm Phong gật đầu.
- Đệ đã từng tìm hiểu qua loại cấm chế này, là cấm chế của một thế lực đan đạo.
- Sư đệ đã hiểu rõ như vậy chắc là biết được cách giải?
- Có thể.
- Vậy làm phiền sư đệ.
Trịnh Luân mỉm cười, tay cầm lấy chung trà nhàn nhã thưởng thức, bộ dáng như đang xem kịch.
Lâm Phong bắt đầu phá cấm, đã bước vào nơi này thì không có sự lựa chọn nào khác dành cho hắn.
Từng lớp cấm chế bị phá bỏ, nửa giờ trôi qua, cấm chế bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, bây giờ thì một người bình thường cũng có thể đập hộp.
Lâm Phong phá xong cấm chế liền lui lại.
- Cấm chế đã được phá giải, mời Thánh Tử kiểm tra.
- Lâm sư đệ không muốn nhìn xem bên trong là thứ gì sao?
- Nhiệm vụ của đệ là phá cấm, dù bên trong có thứ gì cũng không liên quan đến đệ.
Trịnh Luân nhìn bộ dáng của Lâm Phong không giống giả dối, ánh mắt liếc nhìn bạch y thanh niên bên cạnh.
Bạch Tinh hiểu ý, hắn lấy ra mấy vật phẩm đặt trước mặt Lâm Phong.
- Lần này làm phiền Lâm sư đệ giúp đỡ, đệ cứ tùy ý chọn một vật ở đây, xem như là quà Thánh Tử cảm tạ đệ.
Trước mặt Lâm Phong là mấy vật phẩm Trịnh Luân đã lấy ra trao đổi bên trong dạ tiệc, đều là thứ tốt nhưng không có thứ nào thích hợp với Lâm Phong, cho nên hắn nhìn một lúc vẫn không biết chọn thứ nào.
- Lâm sư đệ không tìm được thứ vừa mắt sao?
- Đệ có thể lấy linh thạch không?
- Linh thạch?
Trịnh Luân dùng ánh mắt hứng thú nhìn tên sư đệ trước mặt.
- Ta thích người thẳng thắng như đệ.
Bạch Tinh lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Lâm Phong, sau đó cả hai cùng rời khỏi căn phòng.
Lâm Phong vừa ra khỏi phòng lập tức dùng thần thức nhìn thử, bên trong túi trữ vật có đúng 3 vạn trung phẩm linh thạch.
- Tên Thánh Tử này đúng là chịu chơi, tiện tay một cái đã ném ra mấy vạn trung phẩm linh thạch.
- So với giá trị của chiếc hộp kia thì mấy vạn linh thạch chỉ là giọt nước trong ao.
- Chắc cái ao đó lớn lắm?
Khi cấm chế vừa vỡ thì lão đầu đã biết được thứ ở bên trong chiếc hộp, Lâm Phong không cần phải ở lại xem làm gì, dù thấy được thì thứ đó cũng không thuộc về hắn, ngược lại còn mang đến phiền phức.
- Lão đầu, bên trong cái hộp đó là thứ gì vậy?
- Là một cái ao rất lớn.
- Không nói thì thôi.
Lâm Phong vừa ra khỏi Thánh Tử Phủ thì dừng bước, ánh mắt hắn nhìn về một nơi gần đó, nơi đó có một bóng hình vừa rời đi.
Lão đầu thở dài.
- Nha đầu kia thật sự đã để ý tiểu tử nhà ngươi.
- Lão đừng nói lung tung, lần trước vì nghe lời lão mà ta phải luyện cho băng nữ 10 lò đan dược miễn phí.
- Lần đó tiểu tử ngươi cắn cũng không ít, hình như mỗi lò hai viên đúng không?
- Có sao? Lão không có bằng chứng thì đừng nói lung tung, cẩn thận ta kiện lão tội vu khống.
Lâm Phong hướng Đan Cung rời đi, vẻ mặt thoáng hiện buồn phiền, đến giờ vẫn chưa có tin tức của Huân Vũ, hắn sao có thể để ý đến nữ nhân khác.
Bên trong căn phòng, Trịnh Luân cầm chiếc hộp trên tay, vì thứ này mà hắn đã tiêu tốn không ít công sức, cuối cùng hôm nay cũng đã có kết quả.
Chiếc hộp này Trịnh Luân tìm được ở nơi cuối cùng của một cái thượng cổ di tích, chắc chắn không phải phàm vật, đáng tiếc nơi tìm được chiếc hộp là di tích của một vị đan sư, không cùng đạo với hắn.
Nắp hộp dần mở ra, bên trong là mười mấy tờ thư tịch và một cái kim tỏa, trên mỗi tờ thư tịch ghi đầy tên của các loại linh dược, không cần phải là đan sư cũng biết thứ này chính là đan phương.
- Cũng không tệ.
Trong số mười mấy tờ đan phương, phần lớn đều đã thất truyền, Trịnh Luân có thể dựa vào thứ này để tạo dựng mối quan hệ với mấy lão đan sư, còn kim tỏa thì tạm thời cứ để đó.
- Bạch Tinh.
Cửa phòng mở ra, bạch y thanh niên từ bên ngoài bước vào.
- Có thuộc hạ.
- Giúp ta hẹn Vương Lăng.
- Tuân lệnh.
Những ngày tiếp theo, trên dưới Cửu Huyền Thánh Cung trở nên vô cùng náo nhiệt, trưởng lão chấp sự đều xuất môn chuẩn bị cho đại hội, đệ tử Thánh Cung từ khắp nơi kéo về, tổng số đã lên đến vài chục vạn, trong đó đệ tử Chiến Cung chiếm gần một nửa.
Các thế lực bên ngoài cũng tìm đến góp vui, nổi bậc trong số đó có Vạn Bảo Các, Thánh Đan Các, Thiên Khí Các… và các gia tộc lớn nhỏ trong địa bàn Cửu Huyền Thánh Cung.
- Đám gia tộc kia đến đây làm gì nhỉ?
Lâm Phong vừa chỉnh y phục vừa trò chuyện với lão đầu, hôm nay là ngày khai mạc đại hội, tất nhiên không thể ăn mặc tùy tiện.
- Ngoài lôi kéo ra thì còn làm gì nữa.
- Thánh Cung bồi dưỡng đệ tử vất vả như vậy sao có thể để đám người đó lôi kéo.
- Mục tiêu của đám người đó chắc là nội môn đệ tử, chuyện này vừa giúp Thánh Cung củng cố mối quan hệ vừa giảm bớt áp lực nhân số, có thể nói là nhất cữ lưỡng tiện.
- Nói như vậy thì mấy ngày tiếp theo ta phải cẩn thận một chút, bị một đám đại tộc làm phiền cũng phải chuyện tốt.
Lão đầu im lặng, lão không phải loại người ít nói chỉ là không gặp đúng đối tượng, nói chuyện với một tên tự kỉ không khác gì tự ngược chính mình.
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
- ẦM… ẦM…
- Gì vậy? Lão tử còn chưa xuất môn mà đám đại tộc kia đã kéo tới rồi sao?
Lâm Phong còn chưa kịp bước ra thì hai cánh cửa của hắn đã bị phá tung, sau đó là một giọng nói tức giận từ bên ngoài truyền vào.
- Tiểu Phong tử, mau lăng ra đây cho ta.
Lãnh Phi Dao từ bên ngoài xông vào, bộ dáng vô cùng manh động, ánh mắt bốc hỏa liên tục tìm kiếm xung quanh.
- Tiểu Phong tử, ngươi còn không lăn ra thì ta sẽ phá nát chỗ này của ngươi.
Lâm Phong lập tức xuất hiện, vẻ mặt mờ mịt, hình như mấy hôm nay hắn đâu có chọc tới bà cô này.
- Sư tỷ, chẳng phải còn một canh giờ nữa Thánh Cung đại hội mới khai mạc sao? Tỷ đến đây làm gì?
- Làm gì hử? Bổn tiểu thư đến tìm ngươi hỏi chuyện.
- Sư tỷ muốn hỏi chuyện gì?
Lãnh Phi Dao bước tới đối diện Lâm Phong, hai tay chóng hông.
- Mấy bình đan dược lần trước ngươi lấy của ta ở Phủ Thánh Tử đã bán chưa?
- Bán rồi.
Lâm Phong mỉm cười đắc ý.
- Hơn nữa giá còn rất cao.
- Ta không hỏi ngươi bán được bao nhiêu, ta chỉ muốn biết ngươi bán cho ai.
- Đệ bán đan dược cho Lãnh chấp sự, còn có Vương chấp sự.
Lãnh Phi Dao đột nhiên tung cước đá về phía hạ bộ của tên nam nhân trước mặt, góc đá chí mạng, đáng tiếc để đối phương nhanh chân né được.
- Hay lắm, ngươi lấy đan dược của ta bán cho phụ mẫu ta, đó là chỗ tốt mà ngươi nói đó hử?
- Tốt thật mà…
- Ngươi… ta đánh chết tên khốn kiếp nhà ngươi.
Lâm Phong nhìn tiểu sư tỷ phóng tới liền xoay người bỏ chạy, quân tử không chấp nữ nhân, hắn là quân tử chân chính chỉ động khẩu chứ không động thủ.
- Sư tỷ, nghe đệ nói được không?
- Ngươi có di ngôn gì thì nói mau.
-Tỷ không muốn biết đệ bán được bao nhiêu sao?
Lãnh Phi Dao dừng lại, vẻ mặt bất cần.
- Bao nhiêu?
- Tỷ đoán xem.
- Ngươi muốn câu giờ có phải không? Ta nói cho ngươi biết, bên ngoài đã có tỷ tỷ canh giữ, không ai có thể cứu được ngươi đâu.
Lâm Phong nhìn vẻ mặt đắc ý của tiểu sư tỷ, thầm nghĩ khả năng suy diễn của nàng chắc chắn không thua kém thiên phú luyện đan, hắn thử đưa một ngón tay về phía nàng.
- Tỷ đoán được không?
- 1 vạn trung phẩm linh thạch?
- Không phải.
- Không lẽ là 10 vạn trung phẩm linh thạch?
Lãnh Phi Dao nhìn Lâm Phong gật đầu, đôi môi há to đủ nuốt cả quả trứng.
- Ngươi… ngươi…
- Có phải đệ rất tài không?
- Tên lừa đảo đáng chết, ta liều mạng với ngươi.
Lâm Phong dùng Thiên Lý Tùy Hành dễ dàng né tránh toàn bộ chiêu thức của Phi Dao, hắn vừa chạy vừa thương lượng.
- Tỷ 6 đệ 4.
- Xem chiêu…
- Tỷ 7 đệ 3, tỷ không đồng ý thì đệ sẽ mang toàn bộ linh thạch trả lại.