Hai người đi tới Đan Cung thì tách ra, nhà ai người đó về, Lâm Phong về tới phòng thì thấy một thanh niên đã đứng đợi sẵn.
- Phong sư huynh, tìm đệ có chuyện gì sao?
Phong Viêm liếc nhìn sau lưng Lâm Phong, phát hiện không có ai đi theo, vẻ mặt hoài nghi.
- Đệ vừa rời Thánh Cung?
- Đệ vào thành mua ít linh dược.
- Đi một mình?
Lâm Phong lắc đầu.
- Đệ đi với Lãnh sư tỷ.
- Đệ có biết Lãnh Phi Dao là ai không mà đi với nàng ta?
Vẻ mặt Phong Viêm vô cùng nghiêm trọng, hắn kéo Lâm Phong vào trong phòng rồi khóa luôn cửa lớn.
- Ta nói cho đệ biết, nha đầu đó không đơn giản đâu.
- Lãnh sư tỷ có vấn đề gì sao?
Phong Viêm gật đầu.
- Đệ có biết phụ thân nàng là ai không?
- Là Lãnh Tuyên tiền bối, nghe nói là nội cung chấp sự, có chuyện gì sao?
- Lãnh tiền bối không có vấn đề, đệ có biết tỷ tỷ nàng là ai không?
- Là Hàn Băng sư tỷ, hình như là chân truyền đệ tử của Pháp Cung.
- Vậy đệ có biết gia gia của nàng là ai không?
Lâm Phong lắc đầu.
- Không biết, nhưng đệ nghe nói là trưởng lão của Thánh Cung.
- Sao tiểu tử này cái gì cũng biết hết vậy?
Phong Viêm thầm mắng, tên này chẳng phải vừa vào Thánh Cung sao? Vậy mà thông tin có được không thua gì hắn.
- Đệ biết như vậy mà còn đi chung với nàng ta?
- Gia tộc của nàng có vấn đề gì sao?
- Không có.
- Đậu xanh.
Lần này tới lượt Lâm Phong thầm mắng, nói cả buổi trời hắn vẫn không biết chuyện quái gì đang xảy ra.
- Sư huynh có gì cứ nói, đệ đảm bảo sẽ giữ bí mật.
- Thật ra thì gia tộc của nàng không có vấn đề, chỉ là tỷ tỷ của nàng không ổn.
- Tỷ tỷ của nàng? Chẳng lẽ Hàn Băng sư tỷ không phải là người của Lãnh gia?
Phong Viêm lắc đầu.
- Hàn Băng sư tỷ tất nhiên là người của Lãnh gia nhưng bên cạnh nàng có một yêu nữ vô cùng bá đạo, yêu nữ này có một sở thích đặc biệt, đó là hành hạ nam nhân.
- Sư huynh đang nói đến Linh Mộng Thánh Nữ có đúng không?
Lâm Phong hít sâu một hơi, kiềm nén cảm giác muốn đá tên này ra ngoài, vấn đề đơn giản như vậy chỉ cần một câu là giải quyết được, cái tên này lại nói hết nửa ngày trời.
- Đúng vậy, bên trong Đan Cung có không ít tay mắt của Thánh Nữ, mỗi lần Phi Dao tiếp xúc thân mật với nam tử thì bọn họ sẽ báo cho Linh Mộng biết, hậu quả ra sao chắc ta không cần phải nói.
- Ý của sư huynh là bảo đệ tránh xa Lãnh sư tỷ.
- Rất thông minh.
Thông minh cái nổi gì, trẻ con còn biết huynh đang nói gì, Lâm Phong tiếp tục nín nhịn.
- Đa tạ sư huynh nhắc nhở.
- Ta cứu đệ được một lần nhưng lần sau chưa chắc cứu được đệ, bên trong Đan Cung này không phải chỉ có Lãnh Phi Dao là nhân vật nguy hiểm.
- Vậy còn ai nữa?
- Nếu đệ đã thành tâm muốn biết thì ta sẽ sẵn lòng trả lời.
Phong Viêm bài ra cái vẻ mặt thần bí, hắn lấy trong người ra một quyển thư tịch.
- Tèn tén ten… trong đây là toàn bộ nhân vật nổi tiếng bên trong Thánh Cung, trong đó có cả những cái tên nguy hiểm không nên đến gần, chỉ cần có thứ này trong tay thì đệ không cần phải lo lắng, 10 khối trung phẩm linh thạch một quyển, không thương lượng.
- …
Lâm Phong hoàn toàn bị đối thủ câm lặng, có bao nhiêu chiêu thức cũng không dùng được lúc này, hắn chỉ muốn biết thanh niên cực phẩm này làm thế nào có thể tồn tại đến bây giờ.
- Lão đầu, bây giờ lão biết gặp được ta là may mắn cỡ nào rồi chứ?
- Nhân sinh hữu hạnh.
Không còn cách nào phản kháng, Lâm Phong chỉ có thể đầu hàng, thế là 5 khối trung phẩm linh thạch cứ thế mà bay mất, trước khi đi, Phong Viêm còn tốt bụng nhắc hắn ngày mai phải đến Đan Phòng điểm danh.
Mỗi tháng đệ tử Đan Cung phải đến Đan Phòng trình diện hai lần, lúc đó bọn họ sẽ có cơ hội quan sát một vị địa cấp đan sư luyện đan, thường là chân truyền đệ tử sẽ phụ trách chỉ dạy.
Nhưng đó là chuyện của ngày mai, còn bây giờ Lâm Phong phải luyện xong số dược tề sau đó đi ngủ một giấc, hi vọng có thể gặp lại Huân Vũ.
Hôm sau, trời vừa sáng, nội môn đệ tử bên trong Đan Cung đều rời phòng, Lâm Phong vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy một tên chạy như ma đuổi lướt qua trước mặt hắn.
- Có cần phải gấp như vậy không?
Còn gần một canh giờ nữa mới khai lò, từ đây đến Đan Phòng chỉ đi vài bước là tới, không cần phải vội.
Cao nhân phải có phong thái của cao nhân, đợi khi Lâm Phong tới Đan Phòng thì nơi đây đã chật kín người, hắn tìm lão chấp sự điểm danh sau đó tìm một chỗ ngồi xuống, bây giờ chỉ còn hàng cuối là còn trống.
Căn phòng này vô cùng rộng lớn, giống như một cái kháng phòng có thể chứa hơn ngàn người cùng lúc, nhưng bây giờ chỉ còn lại một vài chỗ trống.
- Từ bao giờ mà đệ tử Đan Cung lại nhiều như vậy?
Lâm Phong nhớ không lầm thì bên trong Đan Cung chỉ có hơn ngàn nội môn đệ tử, chẳng lẽ đều chạy hết đến chỗ này rồi sao?
Hắn nhìn vài vòng xung quanh, cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, hôm nay có cả đệ tử của các cung khác đến tham gia, hèn gì náo nhiệt như vậy.
- Bọn chúng đến đây làm gì nhỉ?
- Ngắm gái.
Giọng nói của lão đầu truyền đến giúp Lâm Phong giải tỏa bến mê, hắn mở to mắt nhìn khắp phòng, nữ tử Đan Cung đúng là xinh thật nhưng không bằng Huân Vũ của hắn.
- Chẳng lẽ mấy cung còn lại thiếu nữ nhân trầm trọng như vậy sao? Ta nhớ Pháp Cung, Chiến Cung mỹ nữ còn nhiều hơn Đan Cung mà?
- Bọn chúng không ngắm mấy nha đầu đó.
- Vậy thì ngắm ai?
Lâm Phong nhìn lên phía trên, linh quang lóe sáng, cuối cùng hắn cũng biết mấy tên này ngắm ai rồi.
Lúc sau, cửa phòng mở ra, một nữ tử xinh đẹp bước vào, dáng người nàng không thua gì Lãnh Hàn Băng, gương mặt thanh tú mang nét dịu dàng, vừa nhìn qua đã biết là một mỹ nhân hiền thục.
- Tuệ Vân sư tỷ đến rồi.
- Sư tỷ nhìn bên này.
- OA… sư tỷ cười kìa, thật xinh đẹp…
- Im lặng, mấy tên phía trước mau ngồi xuống…
Lý Tuệ Vân vừa xuất hiện, căn phòng lập tức dậy sóng, nàng bước đến vị trí chủ đài, ra hiệu cho mọi người giữ im lặng.
- Các vị đạo hữu, hôm nay Tuệ Vân sẽ phụ trách luyện đan, hi vọng quá trình luyện đan của Tuệ Vân sẽ hữu ích với các vị.
Lý Tuệ Vân dứt lời thì bắt đầu giới thiệu sơ qua đan dược, linh dược, thủ pháp… cùng với một số lưu ý được nàng rút kinh nghiệm từ quá trình luyện đan của mình.
Lâm Phong ngồi một bên cẩn thận ghi chép, thật ra có lão đầu ở đây thì hắn không cần làm điều thừa thãi này, nhưng vừa bỏ bút xuống thì hàng loạt ánh mắt hung ác lập tức liếc đến.
Lý Tuệ Vân giới thiệu xong thì bắt đầu phần luyện đan, ngọc thủ giơ lên, trong lòng bàn tay xuất hiện ngọn lửa nhỏ.
- Tiểu tử nhìn thấy không, đó chính là hỏa linh thể.
- Thấy rồi, rất đẹp.
Ngọn lửa của nàng có màu đỏ rực, tinh khiết như ngọc, hoàn toàn không lẫn tạp chất, khi luyện đan cũng không tạo ra hỏa vụ, loại hỏa linh thể này đã thuộc vào hàng cao cấp hiếm có rồi.
Đan đỉnh lơ lửng giữa không trung liên tục bị linh hỏa thiêu đốt, từng gốc linh dược liên tiếp được cho vào lò, cả quá trình như lưu thủy hành vân, không một điểm dừng, từng động tác của nàng như đang nhảy múa, nhìn vô cùng đẹp mắt, khiến cho đám đệ tử bên dưới say mê.
Lâm Phong vừa nhìn Tuệ Vân sư tỷ luyện đan vừa nghe lão đầu giải thích, mỗi khi có sai lầm thì lão lại lên tiếng nhắc nhở, tuy quá trình luyện chế đan dược chỉ diễn ra gần một canh giờ nhưng hắn đã thu được không ít lợi ích.
- Thành đan rồi.
Đan đỉnh rung lên, 5 viên huyết sắc đan dược bay ra khỏi lò, màu sắc và kích cỡ đồng nhất, đều là thượng phẩm đan dược.
- Hay…
- Sư tỷ thật lợi hại…
- Sư tỷ xinh đẹp, cho đệ vài viên đan dược có được không?
- Tên khốn này, đi chết đi.
Một đám thanh niên bu lại tiêu diệt thanh niên vừa xin xỏ, Đan Cung tuyệt đối không thể để loại tư tưởng không làm mà đòi có ăn tồn tại.
Lâm Phong nhìn mọi người tung hô sau đó lại nhìn quyển sổ ghi chép của mình, tổng cộng có 13 lỗi sai, hắn nhanh tay thu vào túi trữ vật, nếu để đám người này nhìn thấy chắc sẽ lột da hắn mất.
- Nếu để lão phu đích thân chỉ dạy thì nha đầu này luyện được 9 viên thượng phẩm đan dược là tối thiểu.
Diễn luyện kết thúc, đệ tử Đan Cung lần lượt rời đi, Lâm Phong cũng trở về phòng, trên đường đi không ngừng suy nghĩ về quá trình luyện đan của Tuệ Vân sư tỷ.
Tận mắt nhìn thấy một vị địa cấp đan sư luyện chế đan dược giúp cho Lâm Phong có thêm không ít kinh nghiệm, bên cạnh còn có lão đầu liên tục chỉ ra khuyết điểm, xem như hôm nay đi một chuyến không uổng công.
Cách đó không xa, Lãnh Phi Dao vẫn đang say mê ngắm nhìn những bộ nữ y vừa mua được, bộ nào cũng là trân phẩm, tinh xảo lộng lẫy.
Loại nữ y này là sự kết hợp hoàn hảo giữa y phục và pháp bảo, vừa có thể nâng tầm vẻ đẹp vừa có thể bảo vệ tu sĩ.
- Lần này có phải là mua hơi nhiều rồi không? Hay là mang tặng tỷ tỷ vài bộ.
Lãnh Phi Dao suy nghĩ một lúc thì lắc đầu, những thứ này là dùng linh thạch của tỷ tỷ mua, bây giờ mang đi tặng thì không thể hiện được thành ý, đợi sau này có cơ hội, nàng sẽ luyện vài lò đan dược tặng cho tỷ tỷ vậy.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, Lãnh Phi Dao vừa nhìn thấy thân ảnh từ bên ngoài bước vào liền há to mồm.
- Thật linh nghiệm.
Nàng vừa nhắc tỷ tỷ thì người đã xuất hiện, vậy mà nàng cầu nguyện yêu nữ kia gặp chuyện cả trăm lần vẫn không linh, đúng là bất công.
Lãnh Hàn Băng nhìn một đống nữ y trên giường, gương mặt xinh đẹp lạnh thêm vài phần, bao nhiêu đây nữ y có giá ít nhất vài ngàn trung phẩm linh thạch.
- Thôi xong rồi.
Lãnh Phi Dao nhanh tay lấy tấm chăn lớn che đi số nữ y, vẻ mặt ngây thơ nhìn tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ, đã muộn thế này đến tìm muội có chuyện gì sao?
Vừa rồi Lãnh Hàn Băng nhận được tin tức tiểu muội cùng với một thanh niên xuất cung vào thành, nàng định hôm sau mới đến hỏi chuyện nhưng không hiểu sao lại không nhịn được mà chạy đến đây.
- Chuyện ta nhờ muội làm thế nào rồi?
- Chuyện gì a?
- Muội thật sự không nhớ? Có cần ta nhắc lại không?
Thôi rồi thôi rồi, nhìn vẻ mặt lạnh như băng của tỷ tỷ thì Phi Dao có thể đoán được đại nạn sắp đến rồi.
- Muội nhớ rồi, có phải là chuyện liên quan đến tên Lâm Phong kia không?
- Hắn thế nào?
- Rất tốt, dễ gần, hòa đồng lại cần cù tu luyện, là một hạt giống tốt có thể bồi dưỡng…
Lãnh Phi Dao đang ba hoa thì cảm giác nhiệt độ bên trong căn phòng giảm xuống liên tục, nàng lập tức vào vấn đề.
- Trời vừa sáng thì muội đã cùng hắn vào thành dạo vài vòng, sau đó đến Vạn Bảo Các mua ít linh dược rồi trở về.
- Thật sao?
- Thật ra thì chỉ có hắn mua linh dược, muội không mua.
Lãnh Hàn Băng đi tới bên cạnh giường, nàng kéo tấm chăn lớn qua một bên để lộ mấy bộ nữ y lộng lẫy.
- Có phải muội dùng hết linh thạch của ta để mua nữ y không?
- Không có.
- Thật là không có?
Lãnh Phi Dao nhỏ giọng trả lời.
- Muội còn chừa cho hắn 1000 khối linh thạch trung phẩm.
- Phi Dao.
Trong túi trữ vật nàng đưa cho tiểu muội có 3000 khối trung phẩm linh thạch, nha đầu này cắn hết 2000, chỉ chừa lại 1000 cho lưu manh, thật không biết ai mới là lưu manh nữa.
Lãnh Phi Dao nhìn vẻ mặt lạnh như băng của tỷ tỷ, vội cuối đầu nhận lỗi.
- Tỷ tỷ, muội biết sai rồi, hay là muội đem vài bộ nữ y tặng cho hắn có được không?
- Muội còn nói.
Mang nữ y đi tặng cho nam tử, e là trên đời này chỉ có tiểu nha đầu trước mặt này mới dám nói.
- Tỷ nhìn nè.
Phi Dao cầm lấy một bộ nữ y lên đưa cho tỷ tỷ xem.
- Thứ này là nội y, mặc vào cũng không bị ai thấy, hơn nữa còn có khả năng phòng ngự được một đòn công kích của tứ cấp tu sĩ.
- Muội cho rằng thứ này hợp với hắn sao?
- Tỷ tỷ yên tâm, nội y này có thể co dãn tùy ý, nhất định sẽ vừa.
Lãnh Hàn Băng vẫy tay, hàn khí cuốn lấy Lãnh Phi Dao làm cho tiểu muội của nàng hoàn toàn bất động, đối với nha đầu không nói lý này chỉ có thể động thủ chứ không thể động khẩu.
- Muội cứ ở đây từ từ suy nghĩ, hôm sau ta sẽ trở lại.
- Á Á… tỷ tỷ xin dừng bước, muội còn chuyện quan trọng muốn báo cáo.
- Nói.
- Hình như tên sư đệ đó đang thiếu điểm cống hiến, linh thạch đối với hắn không có nhiều tác dụng nên muội mới tạm thời mượn dùng, ngày đẹp trời nào đó sẽ trả lại, tỷ tỷ đừng đi, hu hu hu…
Nhìn hình bóng của tỷ tỷ biến mất sau cánh cửa, Lãnh Phi Dao khóc không ra nước mắt, lần này đúng là chơi dại rồi, tự nhiên đi chọc giận tỷ tỷ làm gì không biết nữa.
Cùng thời gian đó, bên trong một căn phòng to lớn, so với phòng của Lãnh Phi Dao còn sang trọng hơn, Linh Mộng nửa ngồi nửa nằm trên giường, vẻ mặt vô cảm cùng với đôi huyết ngươi tô điểm thêm vẻ đẹp yêu dị của nàng.
Hai nữ tử từ bên ngoài bước vào, cung kính hành lễ.
- Tham kiến Thánh Nữ.
- Chuyện thế nào rồi?
Một trong hai nữ tử nhỏ giọng nói.
- Đã tìm thấy một nhóm người của Ma Giáo xuất hiện ở gần Thương Vân Thành, trong đó có một tên cường giả vô cùng lợi hại, ngay cả huyết y vệ cũng không phải đối thủ.
- Ta sẽ đến đó.
Nữ tử nói xong thì lui xuống, nữ tử bên cạnh tiếp lời.
- Hàn Băng sư tỷ vẫn ở trong phủ bế quan tu luyện, gần đây thường đến Đan Cung thăm Phi Dao.
- Hàn Băng đúng là tỷ tỷ tốt, ta là sư tỷ của Phi Dao cũng nên chỉ giáo muội ấy một chút.
Nhắc đến Lãnh Hàn Băng, đôi môi Linh Mộng khẽ cong lên, nữ nhân nàng nhìn trúng chắc chắn phải thuộc về nàng.
- Tên nam nhân kia thì sao?
- Lâm Phong sau khi trở thành nội môn đệ tử vẫn không có gì khác thường.
- Để ý hắn, nếu hắn dám tiếp cận Hàn Băng thì lập tức mang hắn về đây.
- Tuân lệnh.
Linh Mộng nhìn hai nữ tử rời phòng, ánh mắt lóe lên, tuy Hàn Băng không có gì khác thường nhưng nàng vẫn không yên tâm về Lâm Phong.
Nếu không phải Lãnh gia sớm đưa Lâm Phong vào Cửu Huyền Thánh Cung thì Linh Mộng đã phái huyết y vệ diệt hắn rồi.
- Nam nhân thiên hạ đều là thứ vô dụng, không đáng để ta quan tâm.
- Hắc xì…
Lâm Phong vừa luyện xong mấy bình dược tề thì cảm giác sau lưng lạnh toát, giống như bị ai đó nhìn lén.