Thiên Kim Thật Dựa Vào Viết Văn Linh Dị Phất Nhanh

Chương 186



Thích Tuyền đứng vững, lặng lẽ nhìn nam quỷ lơ lửng trên không trung.

— Nghiệp chướng sâu dày, là Hồng quỷ cấp 5.

Sau lưng cô, nhóm người Ninh Chí cũng vừa chạy đến. Vì cố đuổi kịp bước chân của Thích Tuyền, cả Ninh Chí lẫn Phương Nghiệp đều mệt đến mức mặt mày tái nhợt. Phương Nghiệp thì gập người chống đầu gối, thở dốc không ngừng:

“Kể từ khi tôi làm Thiên sư đến giờ, chưa bao giờ phải chạy mà mệt thế này...”

Trịnh Quang Minh áy náy nói: "Là tôi liên lụy anh rồi..."

Dù thân hình có phần nặng nề, nhưng vẻ mặt của anh vẫn giữ được nét bình tĩnh.

So với hai vị Thiên sư trẻ tuổi đang thở hổn hển, Lâm Nhạc và Trịnh Quang Minh ngược lại còn có phần hào hứng. Bọn họ vốn là kiểu người ưa mạo hiểm, sau khi thích nghi với tốc độ cao, lại cảm thấy như đang bước vào một thế giới mới đầy kỳ bí.

Nhưng rồi cả hai đều đồng loạt ngẩng đầu lên.

— Có phải... có người đang bay lơ lửng trên không?

Lâm Nhạc lắp bắp: "Đó... đó là người sao?"

Không, không phải người.

Là quỷ.

Một con quỷ cấp 5 – Hồng quỷ – có thể dễ dàng hiện hình giữa trời đất. Cấp bậc đủ cao đến mức người thường cũng có thể nhìn thấy được hình dạng thật của nó.

Hai người dụi mắt liên tục, ánh nhìn hoảng loạn đầy sợ hãi.

Nam quỷ vẫn đứng đó, ánh mắt gắt gao bám chặt lấy bọn họ, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười quái dị, âm trầm.

"Thật không ngờ đấy, mấy kẻ phàm nhân nhỏ bé như các người lại có thể điều động cả Thiên sư đến đây. Đúng là khiến người khác phải nể phục."

Thích Tuyền đứng phía trước, nhàn nhạt đáp một câu: "Ông ồn quá."

Nam quỷ: "..."

Chỉ ba chữ đơn giản, lại khiến hắn tức đến giật người, huyết sắc trong mắt càng trở nên đậm đặc. Mùi m.á.u tanh nồng tràn ngập không khí, thứ chất lỏng sền sệt đỏ đen quỷ dị đột ngột ào ạt lao về phía Thích Tuyền.

Cô giơ tay, linh lực hội tụ thành một thanh kiếm lấp lánh ánh sáng. Kiếm bay vút đi, c.h.é.m tan toàn bộ đám chất nhầy ghê tởm trong nháy mắt.

Nam quỷ giật mình kinh hoảng: "Sao có thể như thế được?!"

Hắn là Hồng quỷ cấp 5, vậy mà ở cái thành phố Long Đàm hẻo lánh này lại có một Thiên sư cảnh giới cao đến vậy?

Kiếm khí vẫn chưa dừng lại, như sao băng lao thẳng đến trước mặt hắn, mang theo uy lực như sấm sét giáng xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nam quỷ hốt hoảng hét lên: "Tôi có con tin!"

Mũi kiếm dừng lại giữa không trung, lơ lửng đầy nguy hiểm, vẫn chĩa thẳng về phía hắn.

Hắn gào lên: "Cô không thể g.i.ế.c tôi! Tôi đang giữ một nhóm người làm con tin! Nếu tôi chết, bọn họ cũng sẽ c.h.ế.t theo!"

Sắc mặt Lâm Nhạc lập tức trở nên căng thẳng: "Là đội cứu hộ thứ nhất!"

Trịnh Quang Minh nghiến răng: "Đúng là đồ khốn nạn!"

Tình huống rơi vào thế khó xử. Nam quỷ thấy mình nắm được phần thắng, gương mặt dần lộ rõ vẻ đắc ý, hoàn toàn không để tâm đến thanh kiếm đang kề sát mạng sống.

"Tôi chỉ muốn báo thù thôi, đợi sau khi xong việc, cho dù phải xuống mười tám tầng địa ngục tôi cũng cam tâm tình nguyện."

Trịnh Quang Minh nghiến răng: "Cách ông báo thù là sát hại người vô tội à?"

Nam quỷ trừng mắt nhìn anh: "Đừng mang bộ mặt đạo đức đó ra phán xét tôi! Tôi cũng từng là người, tôi cũng từng chịu oan ức. Tôi không làm gì sai, vậy mà lại bị người ta giết! Tôi chỉ muốn lấy lại công bằng thôi, vì sao lại khó đến vậy? Vì sao... vì sao..."

Hắn lẩm bẩm như kẻ điên, mắt đỏ hoe, ánh nhìn vẩn đục như đang chìm đắm trong ký ức đầy căm hận.

"Hắn ta bị mất hồn rồi." Lâm Nhạc trầm giọng nhận xét.

Linh thức của Thích Tuyền lặng lẽ lan tỏa khắp núi rừng. Rất nhanh, cô đã tìm thấy nhóm cứu hộ thứ nhất đang bị giam trong ảo ảnh, thể lực và tinh thần đều đã kiệt quệ. Họ đứng ngay mép vách núi, chỉ một bước nữa là rơi xuống vực sâu.

Ảo ảnh do nam quỷ tạo ra, hắn có thể dễ dàng thao túng tâm trí khiến người bị giam mất phương hướng mà lao thẳng vào chỗ chết.

Cô nhíu mày suy nghĩ một lát, rồi lấy ra một tấm Phù Trận hộ vệ.

Phương Nghiệp đứng phía sau đã c.h.ế.t lặng từ lúc Thích Tuyền dùng linh lực hóa kiếm. Đó là cảnh giới mà anh ta chưa từng dám mơ tới.

Cô gái này rốt cuộc là ai? Sao cứ như đang coi pháp khí trấn sơn là rau cải trắng ngoài chợ?

"Đi." Thích Tuyền phất tay, tung lá bùa lên không trung.

Nam quỷ nhận ra có gì đó không ổn, lập tức hét lớn: "Đừng mơ tưởng nữa!"

Hắn tách cơ thể ra thành hai phân thân, ngăn cản đường đi của lá bùa. Không chỉ thế, còn bắt thêm vài người dưới đất làm con tin.

"Nếu cô còn dám cử động, tôi sẽ g.i.ế.c bọn họ! Cả đám kia cũng không sống nổi đâu!"

Hắn tin chắc, người phụ nữ này không thể nào cứu hết con tin cùng một lúc. Vách núi cách đây rất xa, bùa bay qua đó cũng cần thời gian, lại phải có linh lực dẫn dắt từ xa — điều gần như bất khả thi.

Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường

Nét mặt Ninh Chí và Phương Nghiệp đều trở nên nghiêm trọng.

Là Thiên sư, bọn họ biết rõ: muốn khống chế pháp khí từ xa và mở chính xác Phù Trận ở nơi cách biệt, gần như là điều không thể. Nhất là khi đang ở giữa trận chiến căng thẳng như thế này.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com