Tiểu Phương tức muốn nghẹn chết, đã đưa cho người kia hai miếng băng vệ sinh rồi mà vẫn không đủ? Bộ chị ta bên dưới gắn cái... vòi phun nước hay sao?
"Hết rồi!" Cô ấy bực bội đáp, tiện thể lườm nguýt cô bạn thân.
Trần Lộ chỉ có thể gửi sang ánh mắt trấn an, rồi cúi xuống rửa tay, tranh thủ chỉnh lại lớp trang điểm.
Người phụ nữ vừa xin băng vệ sinh cũng im lặng, không mở miệng thêm câu nào.
Hàn Tuyết Nhu đứng gần đó, mơ hồ nghe được tiếng nước chảy rất nhỏ.
Ngay lúc này, đèn trong nhà vệ sinh bỗng nhấp nháy.
Trần Lộ đang cầm gương dặm lại phấn, theo phản xạ ngẩng đầu nhìn lên, sau đó cúi xuống nhìn vào gương. Khoảnh khắc đó, sắc mặt cô ta lập tức trắng bệch, đôi mắt trợn lớn trong kinh hoàng. Cô ấy quay đầu lại, thấy m.á.u tươi đang tuôn ra ào ạt từ dưới vách ngăn thứ ba.
"Trời ơi!" Cô ấy hét toáng lên, hoảng loạn túm chặt lấy cô bạn bên cạnh.
Hai người phụ nữ run rẩy nhìn dòng m.á.u đỏ thẫm cuồn cuộn như thác đổ, chỉ chớp mắt đã lan đến tận chân họ.
Chiếc thùng rác cạnh đó chạm phải vũng máu, trong nháy mắt bị ăn mòn, rữa nát thành từng mảng.
Khuôn mặt cả hai lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Thế nhưng điều khủng khiếp nhất chưa dừng lại. Cánh cửa buồng vệ sinh kia kẽo kẹt mở ra, từ trong bò ra một người phụ nữ toàn thân bê bết máu, mái tóc dài rối bù che gần hết gương mặt.
Trong tay cô ta, còn nắm chặt một khối thịt đầy m.á.u me.
Người phụ nữ bò theo vệt m.á.u về phía họ, vừa bò vừa hỏi: "Xin hỏi có băng vệ sinh không?"
"Trời... trời ơi, ma... ma!" Hai người hét lên thất thanh, toàn thân run cầm cập, chân mềm nhũn sắp quỵ xuống.
Đúng lúc này, một tiếng "ẦM!" vang lên.
Có thứ gì đó đã nổ tung trong vách ngăn ở trong cùng. Một vật thể không xác định đã đá bay cánh cửa.
Hàn Tuyết Nhu giống như viên đạn pháo lao ra, chân dẫm thẳng lên đầu con ma kia, phóng về phía hai người phụ nữ, định kéo họ chạy trốn.
Trong tầm mắt họ lúc này, một "cô bé" để tóc hai búi, cơ bắp cuồn cuộn, gương mặt dữ tợn chẳng khác gì quái vật, đang lao thẳng đến.
"Áaaaaa—!!!" Hai người phụ nữ hét to hơn, vứt cả túi đồ trang điểm, cắm đầu chạy thục mạng.
"Quái vật!!! Cứu mạng!!!"
"Maaa!!!"
Hàn Tuyết Nhu ở phía sau đuổi theo: "Này, hai cô đừng sợ, tôi là người tốt mà!"
Nhưng càng nói, càng giống quái vật rượt theo. Trong mắt họ, trước là "cô bé cơ bắp" hung hãn, sau lưng lại có nữ quỷ bốn chân bò lồm ngồm.
Thế này thì còn đáng sợ hơn nữa chứ, được không?
"Cứu mạng!!!" Tiếng thét của họ vang vọng cả nghĩa trang.
Đúng lúc đó, Cố Quyên Nhĩ dừng bước chân đang đi giữa các ngôi mộ. Cô ấy nghi ngờ quay đầu lại nhìn: "Ối, thứ gì bay nhanh thế kia?"
Cô nheo mắt nhìn kỹ, hóa ra là một màn "ve sầu bắt ve, chim sẻ rình sau" sống động
Nhanh như chớp, cô bước tới, một chân dẫm mạnh lên con ma nữ phía sau Hàn Tuyết Nhu, trực tiếp đè đầu con nữ quỷ kia xuống đất. Đầu nó bị giữ chặt, chỉ có tay chân còn giãy loạn.
Hàn Tuyết Nhu thấy vậy cũng không đuổi nữa, buồn bã quay về bên cạnh Cố Quyên Nhĩ.
Đuổi làm gì nữa? Người ta càng hét thì chạy càng nhanh thôi.
Hàn Tuyết Nhu cúi xuống, tò mò ngó món đồ trong tay nữ quỷ, mặt không hề sợ hãi, còn có vẻ hiếu kỳ. Dù sao thì, cô bé cũng sẽ có một ngày "làm ma".
"Cố đại sư, trong tay nó là cái gì vậy?" Hàn Tuyết Nhu tò mò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Là một cái thai vừa thành hình." Cố Quyên Nhĩ liếc nhìn, đoán: "Có lẽ cô ta đã c.h.ế.t vì băng huyết sau khi nạo phá thai không đúng cách. Oán khí của người mẹ hòa với oán khí của thai nhi, tạo thành lệ quỷ." May mắn là cô ta chưa g.i.ế.c được ai, chỉ có oán mà chưa có sát, có thể siêu độ.
Cố Quyên Nhĩ rút ra một tia công đức, miệng tụng chú siêu độ. Ánh sáng vàng hóa thành từng đạo phù văn, bay quanh thân thể nữ quỷ, dần dần tịnh hóa oán khí.
Hàn Tuyết Nhu gật gù: "Hèn gì cô ta cứ đi hỏi xin băng vệ sinh."
Cố Quyên Nhĩ chợt hiểu ra. Hèn gì con ma nữ này đã c.h.ế.t lâu như vậy mà vẫn chưa hại được ai.
Người sống có quy củ của người sống, người c.h.ế.t cũng có luật lệ của người chết. Trong tập tục xưa, phụ nữ đang kỳ nguyệt sự thì kiêng kỵ việc tế lễ, không nên đến mộ phần. Mặc dù người hiện đại không còn quá coi trọng văn hóa cúng tế này nữa, nhưng người lớn tuổi trong nhà vẫn sẽ nhắc nhở con cháu.
Nghĩa trang này rất hẻo lánh, có rất ít mộ. Lượng người đến đây cúng viếng không nhiều, phụ nữ cũng ít. Huống hồ là người đang trong kỳ kinh nguyệt. Con ma nữ này muốn băng vệ sinh, đã đợi lâu như vậy mà chỉ có hai người xuất hiện, lại bị dọa chạy mất. Thật là xui xẻo.
Siêu độ xong, Cố Quyên Nhĩ đưa Hàn Tuyết Nhu đi sâu vào bên trong.
Đêm đã khuya, ánh đèn đường hắt xuống khiến những nấm mộ lạnh lẽo càng thêm âm u. Thỉnh thoảng có vài hồn ma đi ngang qua họ, nhưng đều tránh ra xa.
Người phụ nữ này siêu hung dữ, được không? Một cú đá suýt nữa đã làm nát đầu con ma nữ kia, ai dám đến trêu chọc cô ta chứ?
Đi lòng vòng một hồi, Cố Quyên Nhĩ dừng lại ở góc nghĩa trang hẻo lánh nhất.
Hàn Tuyết Nhu kinh ngạc: "Cố đại sư, ngôi mộ này giống hệt trên trang web!"
"Không phải giống, mà chính là nó." Một luồng oán khí dày đặc tuôn ra từ bên trong. Cả hai đều cảm thấy một luồng ác ý vô hình, như thể họ là con mồi bị rắn độc rình rập.
Hàn Tuyết Nhu lùi lại, trốn sau lưng Cố Quyên Nhĩ. Dù gan có to hơn người thường, nhưng rốt cuộc cô bé vẫn chỉ là đứa nhỏ năm tuổi.
Cố Quyên Nhĩ lấy ra một lá bùa, đưa cho Hàn Tuyết Nhu: "Lá bùa này có thể cứu con ba lần, đi theo sát cô. Nếu cô không có ở đây, con phải nắm chặt bùa trong tay."
"Vâng!" Hàn Tuyết Nhu gật đầu lia lịa.
Hai người tiến đến gần ngôi mộ.
Giữa ánh sáng lập lòe, ngôi mộ lẻ loi này lạnh lẽo đến rợn người. Trên bia mộ không hề khắc tên, chỉ có một khoảng trống trắng xóa và một tấm ảnh.
Người phụ nữ trong ảnh giống hệt người phụ nữ mặc váy dài màu xanh đang nằm trong quan tài trên trang web. Điểm khác biệt là cô ấy đang mặc đồng phục học sinh, nụ cười rạng rỡ. Cô ấy khoảng 18-19 tuổi, có thể thấy là một cô gái vui vẻ, hoạt bát.
Cố Quyên Nhĩ rút điện thoại ra, chụp ảnh gửi cho Cố Tuyên Kiều.
【Vũ Trụ Vô Địch Mỹ Thiếu Nữ·Nữ Vương Đại Nhân】: "Tiểu Kiều Kiều, giúp tôi điều tra cô gái này.
【Nữ Kiều】: Cho tôi năm phút.
Cố Quyên Nhĩ vừa cất điện thoại, Hàn Tuyết Nhu đã khẽ kéo tay áo, thì thầm: "Cố đại sư, có người đến."
"Cô biết rồi, trốn trước đã." Thần thức của Cố Quyên Nhĩ đã nhìn thấy.
Quả nhiên, một nhóm cảnh sát bước vào nghĩa trang.
Người dẫn đầu là Tôn Tiếu, theo sau là Chu Cần Vi. Anh ta đang ôm một cái xô, vừa đi vừa nôn ọe, mặt mày chán đời như sống chẳng bằng chết.
Trong nghĩa trang vắng lặng, thỉnh thoảng vang lên tiếng "ỌE~" vô duyên vô cớ, tạo ra khung cảnh có phần hài hước.
Hàn Tuyết Nhu nghiêng đầu, ngạc nhiên nhìn Chu Cần Vi: "Cố đại sư, chú kia có thai à? Giống hệt vợ của chú nằm giường bên cạnh cháu ở bệnh viện. Cũng nôn suốt."
"Đàn ông không thể mang thai." Cố Quyên Nhĩ bất đắc dĩ nói.
"Cái gì?!" Hàn Tuyết Nhu vẻ mặt như bị sét đánh, vừa thất vọng vừa buồn bã: "Không thể nào... Đàn ông thật sự không sinh con được sao? Vậy thì làm sao đây? Cháu còn muốn nhờ mẹ A Ngọc sinh cho cháu một em trai nữa mà!"
Thôi xong, không có em trai rồi.
Cố Quyên Nhĩ: "...Cô thay mặt A Ngọc cảm ơn con trước nhé."
Cậu ta dù có lòng, cũng chẳng có nổi khả năng đó đâu.
"Ôi, em trai của cháu." Hàn Tuyết Nhu tiu nghỉu, buồn hiu hắt.