Lý Chính há hốc mồm nhìn kiểu tóc 'thời thượng' của Cố Quyên Nhĩ.
Chẳng lẽ mình sẽ bị g.i.ế.c người diệt khẩu sao? Khoảnh khắc này, anh ta sợ hãi tột cùng.
Sở Thiên Khuyết cũng chưa kịp phản ứng, hai ngón tay còn đang kẹp sợi chỉ, treo lơ lửng cái mũ, cả người cứng đờ, đầu óc quay cuồng.
Khuôn mặt Cố Quyên Nhĩ tối sầm lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Cậu con rể này, không thể nhận được nữa rồi.
Giật lại mũ, Cố Quyên Nhĩ đội lên đầu với vẻ mặt u ám. Vừa quay đầu lại, đã thấy khuôn mặt vừa lo lắng vừa có lỗi của Hàn Tuyết Nhu.
Cố Quyên Nhĩ khẽ động, nghi ngờ hỏi: "Cái biểu cảm đó là sao?"
Cái mũ đâu phải do con giật ra, lo lắng thì hiểu, chứ có lỗi là thế nào?
Hàn Tuyết Nhu ngay lập tức trở nên chột dạ, ánh mắt lảng tránh. Cuối cùng, cô bé lấy hết can đảm, lí nhí nhận tội: "Xin... xin lỗi, tóc của cô là do cháu gặm!"
Cố Quyên Nhĩ: "..."
Kẻ chủ mưu lại ở ngay bên cạnh? Cố Quyên Nhĩ giận đến nỗi không nói nên lời. Cô có thể không quan tâm hình tượng, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện mình bị... hói!
"Tại sao lại làm thế?" Cố Quyên Nhĩ hỏi.
Biểu cảm của Cố Quyên Nhĩ rất nghiêm túc, giọng nói cũng rất dữ dằn. Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết Nhu thấy cô ấy tức giận. Trong ấn tượng của cô bé, Cố đại sư luôn nở nụ cười, mang lại cảm giác an toàn. Lúc này cô bé cảm thấy hoảng loạn.
Sợ Cố Quyên Nhĩ sẽ đuổi mình đi, cô bé tội nghiệp nắm lấy tay áo cô giải thích: "Cháu xin lỗi, cháu không cố ý. Tối hôm đó cháu đến tìm, nhưng cô lại đang ngủ. Sau khi biến thành Tuyết Cơ Bắp, cháu không thể kiểm soát được sức mạnh của mình, răng lại bén như d.a.o cạo, "xẹt" một phát tóc của cô đã không còn nữa rồi!"
Cố Quyên Nhĩ: "..." Sao lại vừa tức, vừa buồn cười thế này? Cảm giác chua xót này là sao?
Lúc này, Sở Thiên Khuyết đã tỉnh táo lại. Anh ngượng ngùng ho khan một tiếng, nói một cách tế nhị: "Tôi quen một bác sĩ, chuyên nghiên cứu về mọc tóc. Có thể..."
"Anh im đi!" Cố Quyên Nhĩ không hề che giấu sự chán ghét của mình. Thuận tiện trừng mắt nhìn Lý Chính: "Cười nữa là đánh gãy răng đấy!"
"Khụ... tôi không cười. Khụ... tôi là người chuyên nghiệp, sao có thể cười được? Khụ... chẳng qua là dạo này thịt trên mặt hơi lỏng lẻo, hễ dùng lực là nó... khụ..." Lý Chính nghiêng đầu, cố nhịn mà vai run liên hồi. Bao nhiêu buồn bực vì chuyện của em họ, giờ phút này đã bay biến sạch.
Cố Quyên Nhĩ nghiến răng, mặt mày đen sầm. Tin anh cái quái gì chứ! Mặt mũi mất hết rồi! Đừng hỏi, hỏi là rất hối hận.
"Tôi cảnh cáo các người, không ai được phép nói chuyện này ra ngoài, nếu không..." Cố Quyên Nhĩ lẳng lặng lôi từ cái quần thùng thình của mình ra một con d.a.o gọt hoa quả.
Không khí trong xe căng thẳng đến quỷ dị.
Lý Chính lại muốn cười. Không ai trong xe đáp lại lời đe dọa của Cố Quyên Nhĩ, rõ ràng họ đều có suy nghĩ riêng.
Ánh mắt âm u của Cố Quyên Nhĩ lần lượt đảo qua từng người, khiến cả bọn lạnh sống lưng, lông tơ dựng đứng, không biết cô ấy đang nghĩ ra trò quỷ quái gì.
Bầu không khí quỷ dị đó kéo dài cho tới khi xe dừng trước cổng biệt thự nhà Mộc Gia Nhi.
Sắc mặt Cố Quyên Nhĩ nghiêm lại, qua cửa kính xe nhìn về phía biệt thự nhà họ Mộc. Trong mắt cô, một đám mây đen mờ mịt bao trùm cả Mộc gia.
Luồng khí bất thường từ trong nhà tràn ra, ảnh hưởng đến tất cả những người sống trong ngôi nhà này.
Cố Quyên Nhĩ quay đầu hỏi Hàn Tuyết Nhu: "Con nhìn thấy gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hàn Tuyết Nhu áp sát vào cửa kính, trợn tròn mắt nhìn nhà họ Mộc, thành thật nói: "Khí đen, rất nhiều khí đen. Từ căn phòng kia tỏa ra!"
Cô bé dùng bàn tay nhỏ chỉ vào, Lý Chính kinh ngạc nói: "Đó chính là phòng của Gia Nhi!"
"Trợ lý Lý, nhà em họ anh không sạch sẽ đâu, nhưng tôi có thể giải quyết được." Mắt Cố Quyên Nhĩ thoáng lóe sáng, tràn ngập biểu tượng tiền bạc: "Quy tắc cũ, trả tiền trước làm việc sau. Chuyển khoản hay dùng Alipay?"
Chuyện em họ lần này là việc riêng của Lý Chính. Lần này anh ta dựa vào thể diện của Sở Thiên Khuyết mới mời được Cố Quyên Nhĩ, tiền dĩ nhiên không thể để Sở tổng bỏ ra.
"Cô muốn bao nhiêu?" Lý Chính là trợ lý của Sở Thiên Khuyết, mức lương hàng năm tính bằng chục triệu. Cả năm bận rộn không có chỗ tiêu, tiền tiết kiệm trong tay so ra còn hơn cả giá trị của một công ty cỡ vừa.
"Vậy phải xem trong lòng anh, em họ anh đáng giá bao nhiêu ." Sau hai lần ra giá trước, Cố Quyên Nhĩ đã khôn ngoan hơn. Cô không mở miệng đòi tiền, cho bao nhiêu tùy thuộc vào lương tâm của khách hàng.
Lý Chính đúng là không hổ danh "trợ lý số một" của tỷ phú. Anh ta trực tiếp chuyển cho Cố Quyên Nhĩ 4 triệu 999 nghìn 999 tệ. Chỉ kém Sở Thiên Khuyết đúng một đồng, không vượt qua ông chủ, mà cũng không coi là ít.
Dù sao, ai lại bận tâm một tệ chứ?
Nhưng Cố Quyên Nhĩ lại bận tâm.
"Chín là số cực đại, 'cửu cửu quy nhất', mà bốn với chín ghép lại là điềm xấu. Anh phải bù thêm một tệ nữa!" Cố Quyên Nhĩ nghĩ, năm triệu và bốn triệu mấy đọc lên nghe khác nhau lắm.
Lý Chính không nghi ngờ gì, chuyển thêm cho Cố Quyên Nhĩ một tệ.
Bốn người xuống xe, Lý Chính đi gõ cửa.
Mở cửa là một phụ nữ trung niên quý phái, khí chất thanh nhã, từng nếp nhăn trên mặt đều mang vẻ đẹp thanh lịch của thời gian.
Thấy Lý Chính, người phụ nữ rất vui. Bà lịch sự mời mọi người vào trong, dặn quản gia pha trà cho họ: "Gần đây cháu đến thường xuyên vậy, có chuyện gì quan trọng à?"
"Mợ, cháu đến tìm Gia Nhi." Lý Chính hỏi: "Con bé có ở nhà không?"
Nhắc đến con gái, người phụ nữ trung niên vẻ mặt buồn rầu: "Con bé vẫn tự nhốt mình trong phòng, ngày nào cũng vẽ tranh."
Hiểu con không ai bằng mẹ.
Bà hiểu rõ tính cách Mộc Gia Nhi nhất. Bố con bé luôn muốn con gái kế thừa sự nghiệp của mình, nhưng Gia Nhi không có năng khiếu hội họa. Bà lo lắng con gái ngày nào cũng ở trong phòng vẽ tranh, tinh thần sẽ có vấn đề.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính, vẻ mặt hưng phấn đi xuống từ trên lầu. Tay ông ta cầm một bức tranh, hưng phấn nói với người phụ nữ: "Vợ à, con gái chúng ta là thiên tài!"
Ngẩng đầu lên, vừa thấy Lý Chính, ông ta sững lại, vẻ hưng phấn trên người tắt ngúm.
"Cậu đến đây làm gì?" Giọng người đàn ông chẳng hề thân thiện, như không chào đón Lý Chính.
"Cậu." Lý Chính lịch sự nói: "Cháu nghe nói gần đây Gia Nhi rất tâm huyết với hội họa, tình cờ hai người bạn này của cháu cũng quan tâm đến nghệ thuật, nên muốn giới thiệu mọi người làm quen với nhau."
Giới nghệ sĩ vốn cao ngạo.
Đặc biệt là Mộc Tố Phong. Ông ta khinh thường thương nhân nặng mùi tiền như Lý Chính, lạnh lùng nói: "Hồi nhỏ cho cậu xem tranh của Picasso, cậu còn chê không bằng rèm cửa nhà hàng xóm. Một kẻ không có lấy chút thẩm mỹ nghệ thuật như cậu, thì làm gì quen được bạn bè hiểu nghệ thuật?"
Rõ ràng, Cố Quyên Nhĩ và Sở Thiên Khuyết đều bị Lý Chính liên lụy. Trong mắt Mộc Tố Phong, khả năng thưởng thức nghệ thuật của hai người chỉ được 5 điểm, trong khi thang điểm là 1000. Còn về Hàn Tuyết Nhu, cô bé thì không cần phải nhắc tới.
Cố Quyên Nhĩ liếc qua bức tranh treo trên tường, trong lòng thầm nhủ: Mộc Tố Phong này đúng là tự tìm đường chết.
Trong sách viết, Sở Thiên Khuyết xuất thân từ gia đình quý tộc, khả năng thẩm định đồ cổ và tranh chữ của anh ta phải nói là "đỉnh của chóp"!