Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện?

Chương 66: Đứa ngốc, gọi đại sư cái gì? Gọi mẹ



Kim Đa Thiện vừa bị đánh, vừa xấu hổ phẫn nộ, trừng mắt nhìn Cố Quyên Nhĩ cười lạnh: "Muốn g.i.ế.c thì g.i.ế.c đi, nói nhiều làm gì? Dù sao tôi có nói hay không, cô cũng sẽ g.i.ế.c tôi."

"Ối giời, cô nói gì thế? Tôi đây là công dân tuân thủ pháp luật, sao mà đi g.i.ế.c người được?" Giọng Cố Quyên Nhĩ đầy khoa trương.

Mặc dù biết Cố Quyên Nhĩ đang nói dối, nhưng bóng đen tử vong vẫn lởn vởn trong lòng Kim Đa Thiện. Chỉ cần còn một tia hy vọng sống sót, cô ta cũng không dám buông bỏ.

Cố Quyên Nhĩ thích thú nhìn cô ta đấu tranh tâm lý, hứng thú chẳng khác nào đang xem kịch.

Kim Đa Thiện không cam lòng lên tiếng hỏi: "Nếu tôi nói thật, cô sẽ tha cho tôi... thật chứ?"

"Yên tâm, đầu hàng không giết." Cố Quyên Nhĩ cười tươi như người vô hại.

Kim Đa Thiện lúc này mới an tâm: "Tôi không biết dưới mê cung trấn áp thứ gì, nhưng nghe Hoàng tử Tản Lợi Tư nói, đó là một món bảo vật có thể thay đổi cả trời đất. Gia tộc tôi và Hoàng thất Tản Lợi Tư đã giao dịch với nhau, miễn là chúng tôi duy trì sự ổn định của phong ấn ở đảo Ác Quỷ, họ sẽ cung cấp mọi tài nguyên mà chúng tôi cần."

Sự giàu có của Hoàng thất Tản Lợi Tư, Cố Quyên Nhĩ làm sao không biết?

Cứ tùy tiện lôi một thành viên hoàng gia ra, trong tay không phải là xưởng đóng tàu thì cũng là mỏ dầu, không thể dùng từ "giàu nứt đố đổ vách" để hình dung được nữa. Phải nói là "giàu hơn cả một quốc gia" ấy chứ! Lamborghini, lái một chiếc thì vứt một chiếc. Biệt thự, trang viên, ở một căn thì bỏ trống mấy căn.

Giàu đến phát ghen!

"Nếu đã là bảo vật, tại sao Hoàng thất Tản Lợi Tư không tự mình lấy ra dùng?" Cố Quyên Nhĩ không hiểu.

Kim Đa Thiện khinh thường nói: "Họ cũng phải có bản lĩnh đó chứ! Hoàng thất Tản Lợi Tư đã nhiều lần mưu toan khống chế thứ này, nhưng mỗi lần đều thất bại, suýt thì diệt quốc. Nếu không nhờ các pháp sư huyền thuật trong gia tộc tôi hợp lực, e rằng đã loạn từ lâu. Chúng tôi mới có thể phong ấn nó dưới lòng đất này."

Cố Quyên Nhĩ cạn lời. Cô ta là tù binh, lấy đâu ra cái vẻ ưu việt mạnh mẽ như thế?

"Vậy cô có biết báu vật đó giấu ở đâu dưới lòng đất không?" Cố Quyên Nhĩ có thể cảm nhận có thứ gì đó đang gọi mình, nhưng không thể cảm nhận vị trí cụ thể của nó.

"Cô định đi tìm?" Kim Đa Thiện vẻ mặt chế giễu: "Đừng trách tôi không nhắc nhở, thứ đó không phải người phàm có thể chế ngự được."

"Không cần cô bận tâm." Cố Quyên Nhĩ xoa xoa tay đầy mong đợi, sắp phát tài rồi sao?

Kim Đa Thiện liếc nhìn chiếc chuông trong tay Cố Quyên Nhĩ, trong lòng cười lạnh. Cô ta muốn đi tìm chết, mình làm sao có thể ngăn cản.

"Nếu muốn tìm, chỉ cần lắc chuông ba lần là được." Kim Đa Thiện hối thúc: "Những gì cô muốn biết, tôi đều đã nói rồi, có phải nên thả tôi ra không?"

"Tôi nói khi nào là sẽ thả cô?" Cố Quyên Nhĩ ngạc nhiên giả vờ.

Kim Đa Thiện tức giận: "Cô nói đầu hàng thì không giết! Chẳng lẽ định nuốt lời?"

"Tôi nói đầu hàng không giết, nhưng vấn đề là... cô đã giao nộp vũ khí đâu?" Cố Quyên Nhĩ nhướn mày chỉ vào thanh cốt kiếm trên tay đối phương.

Kim Đa Thiện tức giận gầm gừ: "Cái gì mà giao? Thanh kiếm này bị trói chặt với tôi, làm sao tôi đầu hàng được?"

"Ơ? Gì? Cô nói gì cơ? Tín hiệu của tôi không tốt." Cố Quyên Nhĩ nghểnh tai, như thể bị khiếm thính.

Mặt Kim Đa Thiện xanh mét vì tức giận. Rõ ràng là cố tình! Cô ta vốn dĩ không hề có ý định thả người.

Kim Đa Thiện giận đến mất kiểm soát, mắng Cố Quyên Nhĩ: "Tiện nhân! Dám lừa tôi? Dù có chết, tôi cũng sẽ không tha cho cô! Tôi sẽ biến thành quỷ dữ, ngày ngày quấn lấy cô, bắt cô đền mạng!"

Cố Quyên Nhĩ nhấc tay, dây leo lập tức quấn chặt, bịt kín miệng đối phương, không thể để cô ta mắng tiếp được nữa. Cố Quyên Nhĩ bất mãn nói: "Cô sao lại thiếu văn hóa thế? Lúc cô muốn g.i.ế.c tôi, tôi còn không thèm mắng cô nữa."

Kim Đa Thiện trợn mắt đầy oán hận. Trong lòng chỉ muốn hét. Chẳng lẽ cô muốn g.i.ế.c tôi, tôi còn phải cảm ơn cô à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi có được thông tin mình muốn, Cố Quyên Nhĩ cũng không giữ Kim Đa Thiện lại để lãng phí không khí nữa.

Trong lòng bàn tay, ánh sáng đỏ bùng lên. Cô chậm rãi nắm chặt, dây leo siết lại, nghiền nát thân thể Kim Đa Thiện.

Một tiếng rú thảm thiết, cơ thể kia bị vặn xoắn. Nỗi đau tột cùng khiến biểu cảm của Kim Đa Thiện khi c.h.ế.t không thể nhìn nổi.

Chưa dừng ở đó, dây leo kéo xác xuống đất, trực tiếp hút thành dưỡng chất, không để lại dấu vết.

...

Cố Quyên Nhĩ đưa thần thức nhập vào chiếc chuông, một lượng lớn thông tin pháp trận tràn vào trong đầu. Trong nháy mắt, cô đã tâm ý tương thông với mê cung này, có thể đến bất cứ nơi nào, cũng có thể cảm nhận được mọi thứ trong mê cung.

Cảm nhận một chút vị trí của Cố Tuyên Kiều, Cố Quyên Nhĩ không khỏi cảm khái, nữ chính đúng là nữ chính, cái vận khí này thật không tầm thường.

Cô ấy phải g.i.ế.c Kim Đa Thiện mới cướp được chuông, nắm quyền kiểm soát mê cung. Còn Cố Tuyên Kiều? Vừa xuất hiện liền được truyền tống thẳng vào trung tâm, lại tình cờ kết nối với lõi của mê cung. Kết quả, mê cung tự cúi đầu, dâng lên mật thất cất giấu bảo vật ngay trước mắt cô ấy.

Cố Quyên Nhĩ mắt trừng muốn nứt, nhìn Cố Tuyên Kiều thản nhiên đi vào mật thất, bắt đầu quá trình thu phục bảo vật.

Trong lòng cô chỉ còn một chữ. Chua!

Mới vừa châm chọc phản diện c.h.ế.t vì nói nhiều, ai dè bản thân cũng vì nói nhiều mà lỡ mất cơ duyên.

Cố Quyên Nhĩ u buồn xuất hiện ở cửa phòng bí mật, ngồi canh giữ cửa, tránh để Cố Tuyên Kiều bị người khác tập kích.

Cô thò tay vào quần đùi, lấy ra một cây kẹo mút vị mận, rồi ngồi xổm xuống cửa, nuốt nước miếng ừng ực.

Trong phòng bí mật bùng lên ánh sáng vàng đỏ rực rỡ.

Nước dãi của Cố Quyên Nhĩ chảy ra. Cô ấy tuyệt đối không phải vì ghen tị mà chảy nước miếng, chỉ là cây kẹo mút vị mận quá chua mà thôi.

Đúng lúc này, một đạo hồng quang đột ngột lao ra từ mật thất, nhắm thẳng vào ấn đường của Cố Quyên Nhĩ.

Cố Quyên Nhĩ hoảng sợ, xoay người né tránh. Nhưng luồng sáng đó như thể đã được định vị, có tránh thế nào nó cũng đuổi theo, tốc độ cực nhanh. Chỉ thoáng chốc, đã xuyên thẳng vào mi tâm Cố Quyên Nhĩ.

"Ầm!"

Thần thức của Cố Quyên Nhĩ đột nhiên nổ ra một tiếng long trời lở đất. Những quy tắc cũ bị thay thế bằng một trật tự mới. Trong mắt cô ấy hiện lên thế giới chúng sinh, linh hồn lại có một mối liên hệ vi diệu với thiên đạo trong ngũ hành.

Cũng không biết đã qua bao lâu. Cố Quyên Nhĩ chậm rãi tỉnh lại từ trạng thái huyền diệu đó. Bên cạnh vang lên tiếng gọi lo lắng của Cố Tuyên Kiều: "Cố đại sư, cô không sao chứ?"

Cố Quyên Nhĩ "soạt" một tiếng nhảy dựng lên khỏi mặt đất, không thể kìm nén được sự phấn khích của mình.

Mẹ ơi! Cô ấy kiếm được một món hời lớn rồi!

Cố Quyên Nhĩ nhìn Cố Tuyên Kiều bằng ánh mắt đầy "từ ái", bỗng buột miệng: "Đứa ngốc, gọi đại sư cái gì? Gọi mẹ!"

Vẻ mặt lo lắng của Cố Tuyên Kiều cứng lại. Khóe miệng cô ấy co giật, nửa ngày sau mới nói: "Tôi và cô không thù không oán, sao cô cứ muốn chiếm lợi của tôi?"

"Bây giờ cô vẫn chưa hiểu, sau này sẽ biết thôi." Cố Quyên Nhĩ nói đầy ẩn ý.

Cũng chính lúc này, cô ấy mới hiểu ý nghĩa của việc mình đến thế giới này.

Luồng sáng đỏ đã nhập vào cơ thể cô ấy, hóa ra là một mảnh quy tắc tàn dư của thiên đạo. Thế giới cũ đã sụp đổ, thế giới mới đang âm thầm được xây dựng. Thiên đạo đang tan rã, có xu hướng dần phân tán, cần một người đại diện mới.

Cố Quyên Nhĩ, chính là người kế thừa mà thiên đạo đã lựa chọn!