"Cũng không lấy nhiều đâu, một người một triệu đô la là được." Cố Quyên Nhĩ thản nhiên, như đang nói chuyện mua rau.
"Đắt vậy? Sao cô không đi cướp luôn đi?" Xuyên Khẩu Huệ Tử vừa đá bay một con Nhân Tiêu vừa gầm lên.
Cố Quyên Nhĩ tròn mắt, ra vẻ ngạc nhiên: "Nếu không thì cô nghĩ tôi đang làm gì?"
Xuyên Khẩu Huệ Tử muốn liên minh, cô ta nghĩ Cố Quyên Nhĩ cô ngốc sao? Nếu cô tin những người này, chi bằng tin heo mẹ biết trèo cây còn hơn.
"A!!!" Tiếng kêu thảm thiết của thuộc hạ giống như lời thúc giục tử thần, ép chặt dây thần kinh của Xuyên Khẩu Huệ Tử. Cô ta không còn thời gian để cãi nhau với Cố Quyên Nhĩ, vội hỏi: "Có thể rẻ hơn một chút không?"
"Rẻ hơn một chút?" Cố Quyên Nhĩ nhướng mày: "Vậy mỗi người một triệu một trăm nghìn?"
Khả năng "đòi tiền" của Cố Quyên Nhĩ khiến Cố Tuyên Kiều và An Mộng đứng hình, ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ. Quá lợi hại! Đây chính là mặc cả ngược trong truyền thuyết?
Đến cả Lão trọc Minh ở bên cạnh cũng kinh ngạc. Máu của ông ta đáng tiền đến vậy sao? Nghĩ đến việc mình mỗi năm đều đi hiến m.á.u tình nguyện hai lần, ông thấy đau gan không chịu nổi. Đúng là lỗ to rồi!
"Không phải nói bớt tiền sao? Sao lại thêm một trăm nghìn!" Xuyên Khẩu Huệ Tử tức đến phát điên.
Đúng là xui xẻo, biết thế đã tự đi rồi. Cô ta thực sự muốn tát vào mặt mình một cái, cho cái tội "mồm thối" đi mời mọc họ.
"Vậy một triệu hai trăm nghìn đi." Cố Quyên Nhĩ chắp tay sau lưng, giọng càng thản nhiên, giá càng loạn.
"Đừng nói nữa! Một triệu thì một triệu, cô đưa đồ cho tôi trước!" Xuyên Khẩu Huệ Tử tiến lại gần Cố Quyên Nhĩ.
Cố Quyên Nhĩ bĩu môi: "Cô tưởng tôi ngốc chắc? Chúng ta nói suông không có bằng chứng, nhỡ tôi đưa đồ cho cô rồi, cô phủi tay không nhận người nữa, tôi biết tìm ai mà đòi tiền?"
"Tôi là tiểu thư của gia tộc Xuyên Khẩu danh giá, tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô liêm sỉ như vậy! Tôi lấy danh dự gia tộc ra đảm bảo!" Cô ta giận điên, nhưng vẫn buộc phải hạ giọng.
Hơn hai mươi người, tức là hơn hai mươi triệu đô la. Ai rảnh mà mang theo từng ấy tiền mặt giữa lúc liều mạng thế này?
Ánh mắt Cố Quyên Nhĩ đầy khinh thường, rõ ràng là không tin.
Cô thò tay vào cái quần thùng thình, lôi ra một cái camera mini, chỉa thẳng vào Xuyên Khẩu Huệ Tử: "Cô quay một đoạn video ghi nợ trước. Mộng Mộng, lấy giấy bút, giúp chị viết giấy nợ." Nói xong lại móc ra lá bùa với cây bút.
An Mộng trợn tròn mắt. Cho dù Cố Quyên Nhĩ có móc ra một chiếc trực thăng từ trong túi, cô ấy cũng không cảm thấy lạ nữa.
Đây đâu phải quần, là túi thần kỳ thì có?
Thấy thuộc hạ đã mất mạng hai người, đám Nhân Tiêu xung quanh cũng ngày càng đông. Xuyên Khẩu Huệ Tử không dám chần chừ, nhục nhã quay video, rồi ký giấy nợ.
Cố Quyên Nhĩ nâng niu cất những thứ này vào lại trong quần đùi, nhận lấy chai m.á.u từ tay Lão trọc Minh đưa cho cô ta.
"Đây là cái gì?" Xuyên Khẩu Huệ Tử lộ vẻ ghê tởm. Chai nhựa đầy chất lỏng màu đỏ sẫm, ghê tởm đến mức cô ta suýt nôn ra bữa trưa.
"Bảo bối đấy! Bình thường tôi còn chẳng nỡ dùng. Đừng phung phí, chỗ tiền đó mua không nổi đâu." Cố Quyên Nhĩ còn muốn bán lần thứ hai, thứ ba nữa.
Xuyên Khẩu Huệ Tử nhìn vào m.á.u trong chai, cố nhịn ghê tởm, uống một ngụm.
Bốn người của Cố Quyên Nhĩ lập tức lộ vẻ kinh hãi, đồng loạt lùi lại mấy bước.
Cố Tuyên Kiều tốt bụng nhắc nhở: "Cái đó dùng ngoài da, không phải để uống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phụt!" Xuyên Khẩu Huệ Tử phun một ngụm m.á.u vào mặt thuộc hạ. Cô ta vừa xấu hổ vừa tức giận gầm lên: "Sao cô không nói sớm!"
"Cô có hỏi đâu!" Cố Quyên Nhĩ thản nhiên đáp lại.
Mặt Xuyên Khẩu Huệ Tử thay đổi liên tục, chỉ muốn lập tức rút d.a.o m.ổ b.ụ.n.g Cố Quyên Nhĩ một nhát cho hả giận.
Nhưng nhìn thấy thuộc hạ của mình bị phun đầy máu, đang đối đầu với một con Nhân Tiêu. Con Nhân Tiêu đó vừa chạm vào máu, khói xanh bốc lên, gào thét chạy đi.
Hiệu quả rõ rệt.
Xuyên Khẩu Huệ Tử dù tức giận đến đâu cũng đành nuốt xuống, nhanh chóng bôi đầy m.á.u lên người. Sau khi hơn hai mươi người bôi xong, lượng m.á.u đã vơi đi một nửa. Cố Quyên Nhĩ vội lấy lại, bảo Lão trọc Minh giữ cho cẩn thận.
Có được chính khí Phật môn hộ thân, đoàn người ung dung đi trong đám Nhân Tiêu, như chốn không người. Tốc độ của họ không chậm, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp đoàn lính đánh thuê Báo Đen.
Đi ngang qua họ, Cố Quyên Nhĩ cười tủm tỉm vẫy tay: "Đội trưởng Ai Khắc, hẹn gặp lại ở phía trước nhé~"
Cố Tuyên Kiều liếc nhìn Ai Khắc, không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
Ai Khắc đồng tử co lại, kinh ngạc nhìn bốn người đang thong thả bước đi. Bọn họ đi thong dong, cứ như đang du lịch, trái ngược hẳn với đoàn lính của hắn. Tuy không quá chật vật nhưng vẫn đầy căng thẳng.
Vẻ mặt Ai Khắc trở nên nghiêm nghị. Lời của Tạ Lợi quả nhiên không sai. Mấy người phương Đông này mới thật sự khó đối phó. Mới đến đây có mấy lần mà đã có cách đối phó với Nhân Tiêu rồi. Hy vọng Kim Đa Thiện sẽ không làm hắn thất vọng.
Xuyên Khẩu Huệ Tử đi cuối cùng, lúc nhìn đội Cố Tuyên Kiều, lúc nhìn đội của Ai Khắc. Ánh mắt đầy toan tính.
Nhóm Cố Quyên Nhĩ đi qua đoạn đường "nhân trung" hẹp, cuối cùng cũng nhìn thấy lối vào "mũi". Hai hang động đen ngòm như miệng quái thú, cao bốn năm tầng lầu. Bốn người đứng ở cửa hang không thể nhìn rõ tình hình bên trong. An Mộng chiếu đèn pin vào, nhưng ánh sáng bị nuốt sạch, tầm nhìn rất thấp.
Cố Quyên Nhĩ đi đến mép hang, quan sát vách đá đen sì. Đó là loại đá hấp thụ ánh sáng.
Cô thử đưa thần thức dò vào, lập tức thấy trên vách đá khắc chi chít quỷ nhãn tu la, lớp lớp chồng lên nhau. Chúng có vẻ mặt dữ tợn, mắt to lồi. Thần thức của Cố Quyên Nhĩ đi qua, lập tức cảm thấy choáng váng. Cô vội vàng rút thần thức về.
Những con quỷ nhãn tu la này tạo thành một pháp trận khổng lồ, có thể ảnh hưởng đến thần thức của tu sĩ. Nơi này chắc chắn không phải một hòn đảo đơn giản!
Hoàng thất Tản Lợi Tư rốt cuộc đang che giấu bí mật gì?
Cố Quyên Nhĩ nheo mắt, càng thêm mong đợi thứ ẩn trong bộ não khổng lồ này.
Quỷ nhãn tu la có ảnh hưởng đặc biệt lớn đến người thường. Cố Quyên Nhĩ lấy ra bút chu sa từ trong quần đùi, vẫy tay với ba người: "Mọi người lại đây."
Cô ấy lần lượt vẽ một con mắt màu đỏ trên trán bọn họ.
"Cố đại sư, đây là gì vậy?" An Mộng đưa tay muốn chạm vào, bị Cố Quyên Nhĩ ngăn lại.
Cố Quyên Nhĩ: "Đừng chạm vào! Bên trong có thứ có thể khiến người ta rơi vào ảo giác. Tôi giúp mọi người mở thiên nhãn giả, tạm thời có thể giúp mọi người phân biệt thật giả, tránh gặp nguy hiểm trong ảo cảnh."
"Thần kỳ vậy sao?" An Mộng mắt sáng rực, hưng phấn muốn xông vào ngay.
Cố Quyên Nhĩ nhắc nhở: "Nhớ kỹ, lòng tham của con người vô hạn, ảo cảnh sẽ chọc đúng điểm yếu. Hai người vào trong, nhớ cất lá bùa tôi tặng vào trong túi áo."
Hai người vội vàng làm theo.
Cố Quyên Nhĩ chọn con đường bên phải, bản thân đi trước, Lão trọc Minh đi sau cùng, Cố Tuyên Kiều và An Mộng ở giữa. Bốn người giữ đội hình, chậm rãi bị màn đêm trong hang nuốt trọn...