Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện?

Chương 57: Toàn cảnh đảo Ác Quỷ



Ba người trèo lên một căn nhà gỗ trên cây gần đó. Bên trong chất đống vũ khí và đủ loại thiết bị.

Cố Tuyên Kiều đưa tay phủi nhẹ lớp bụi dày, rõ ràng đã lâu không có ai sử dụng chúng.

An Mộng thử khởi động máy phát điện, nối dây, thiết bị lập tức sáng lên. Vẫn còn dùng được.

Hàng loạt máy bay không người lái lần lượt bay ra, hệ thống giám sát hiện rõ tình hình xung quanh. Qua vệ tinh riêng, toàn cảnh đảo Ác Quỷ dần dần hiện lên. Cả hòn đảo trông giống như một khuôn mặt quỷ dữ tợn.

Hai hồ nước ngọt như đôi mắt, dãy núi lởm chởm chính là hàm răng, còn khuôn mặt là một vùng đồng bằng rộng lớn.

Cố Tuyên Kiều chỉ tay vào một mảng đen tối trên bản đồ: "Chỗ này chính là nơi chúng ta cần thám hiểm. Ở bên dưới có một cung điện ngầm, nhưng cho tới nay, chưa ai có thể tiếp cận được."

Khu vực màu đen đó có hình dạng giống một bộ não người, bị tách thành hai nửa, còn có những đường vân mơ hồ.

Nhưng chỉ nhìn trên hình ảnh, thì chẳng thấy gì dị thường.

Hiện giờ, cả nhóm đang ở vị trí cằm của "gương mặt quỷ". Muốn đến được vị trí não, có ba con đường để lựa chọn.

Con đường thứ nhất là vượt qua những ngọn núi "răng nanh". Tuy nhiên, trên núi đầy Nhân Tiêu, yêu quái và thú dữ. Đã có không ít đội bị tổn thương nặng nề khi chọn lối đi này.

Con đường thứ hai là đi vòng qua đồng bằng, nhưng mức độ nguy hiểm lại cao hơn. Vì nơi này đầy rẫy đầm lầy và bẫy ngầm, một khi lỡ sa chân thì chẳng có cửa sống.

Con đường thứ ba là đi qua mũi. Tuy ngắn hơn nhưng hiểm trở, lại chẳng ai biết rõ bên trong có gì.

Cố Quyên Nhĩ đến đảo Ác Quỷ là muốn đối phó với những sinh vật kỳ lạ trên đảo. Nhân Tiêu chắc chắn không thể bỏ qua. Không hề do dự, cô ấy chọn thẳng đường dãy núi răng nanh.

Cố Tuyên Kiều và An Mộng đều không phản đối. Chỉ có Lão trọc Minh cảm thấy rất tủi thân: "Chúng ta đi cả ngày rồi, có thể ăn cơm trước được không? Cái bụng tôi trống trơn từ trưa tới giờ rồi."

"Cái gì? Mới có ba tiếng thôi! Buổi trưa ông chẳng vừa xơi nửa cái đùi cừu, mười cân tôm hùm, lại thêm bốn đĩa sủi cảo hải sản sao?" An Mộng kinh ngạc. Cô vốn nghĩ Cố Quyên Nhĩ ăn khỏe lắm rồi, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.

"Tôi to con, vận động nhiều nên tiêu hao nhiều năng lượng. Bấy nhiêu đó còn chưa đủ lấp đầy kẽ răng của tôi!" Lão trọc Minh thường ăn cơm hộp, lúc nào cũng phải mười hộp mới thấy no. Cơm trắng còn đỡ, chứ mấy thứ hải sản kia chưa đủ đô.

An Mộng cạn lời: "Tôi thấy đừng gọi ông là Lão Giác Minh nữa, đổi thành Lão Thùng Cơm đi."

Lão trọc Minh không hề giận, cười hề hề: "Miễn cô lo cơm cho tôi ngày ba bữa, tôi đổi tên cũng chẳng sao."

"Thôi thôi, nhà tôi đâu phải kho thóc." An Mộng xua tay, từ chối một cách dứt khoát.

Cố Tuyên Kiều đưa ra vài gói lương khô đã chuẩn bị sẵn cho Lão trọc Minh: "Ở đảo Ác Quỷ, động thực vật đều biến dị, ăn vào là trúng độc. Tạm thời ông chịu khó dùng cái này."

Ông ta cũng không kén chọn, chỉ cần là đồ ăn, Lão trọc Minh đều chấp nhận.

Cố Quyên Nhĩ nhìn lên dãy núi phía trước. Âm khí đậm đặc bao quanh đỉnh núi, tạo thành một tầng mây đen. Cô thò tay vào quần đùi rộng thùng thình của mình, lấy ra bình sứ màu xanh nhạt.

Mắt Lão trọc Minh lập tức sáng lên, ngay lập tức chân không còn mỏi, mắt không còn hoa, bụng cũng không còn đói nữa. Ông ta tha thiết đi đến bên cạnh Cố Quyên Nhĩ, đầy vẻ khao khát: "Không cho tôi năm trăm tệ thì thôi, nhưng ít nhất cũng cho tôi thêm một viên giải độc đan chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tôi còn không nỡ đưa năm trăm, ông nghĩ tôi sẽ cho thêm một viên đan dược chắc? Là ông chưa tỉnh ngủ, hay là tôi chưa tỉnh ngủ vậy?" Cố Quyên Nhĩ lộ vẻ chán ghét.

Loại giải độc đan này rất quý hiếm, có tiền cũng không mua được. Uống đan dược này vào, có thể chống lại mọi loại độc dược ở phàm giới. Còn đối với độc của giới tu chân, có thể chặn được sáu phần. Một viên đan dược như thế này, có đem ra bán mấy triệu một viên cũng không quá đáng.

Cô còn không nỡ cho ông ta năm trăm tệ, sao có thể cho thêm một viên đan dược?

Cô đổ ra bốn viên đan dược màu xanh ngọc bích nhỏ bằng hạt đậu. Mỗi viên có vài đường vân lấp lánh, xung quanh còn tỏa ra sương mờ xanh biếc, đẹp chẳng khác gì tác phẩm nghệ thuật.

"Chao ôi, cửu đạo đan văn, nhất phẩm linh vụ! Đan dược tốt thế này, tôi chỉ mới gặp... ờ, lần trước thôi!" Lão trọc Minh thèm chảy nước dãi.

Ông ta cũng không muốn tìm hiểu tại sao Cố Quyên Nhĩ còn trẻ mà tu vi lại cao như vậy, trên người lại có nhiều thứ tốt như thế. Phật gia đã dạy, tất cả đều là duyên pháp, tồn tại thì ắt có lý.

"Đây là đan dược trong truyền thuyết sao?" Cố Tuyên Kiều tò mò tiến đến, quan sát viên giải độc đan trong tay Cố Quyên Nhĩ.

Cố Quyên Nhĩ hào phóng đưa ra: "Mỗi người một viên, ăn vào có thể chống lại độc khí trên đảo và chất độc trên người đám yêu quái."

Ba người nhận lấy đan dược từ tay Cố Quyên Nhĩ. An Mộng đưa lên mũi ngửi, kinh ngạc: "Rõ ràng có mùi thuốc, nhưng lại thanh khiết như hương cỏ, thơm dễ chịu lắm. Đẹp thế này, ai mà nghĩ đây là đan dược? Tôi còn tưởng tất cả đều giống trong phim đều là một cục đen xì, trông như kẹo socola."

Bốn người cùng nuốt giải độc đan.

Một luồng khí mát lành lan tỏa khắp cơ thể, khiến Cố Tuyên Kiều và An Mộng đều kinh ngạc không thôi.

Trong lòng Cố Tuyên Kiều chợt lóe một ý niệm. Nếu mang thứ này cho Tào Tĩnh Uyển nghiên cứu, liệu có tìm ra loại thuốc thần kỳ tương tự như vậy không?

Cố Tuyên Kiều không nhịn được dò hỏi: "Cố đại sư, đan giải độc trong tay cô có nhiều không? Cô có thể bán cho tôi một viên được không?"

Cố Quyên Nhĩ hiểu rõ nam nữ chính trong sách, biết Cố Tuyên Kiều đang nghĩ gì. Cô hào phóng đưa cả bình: "Bên trong còn một viên, muốn nghiên cứu thì cứ lấy đi. Nếu thật sự thành công, đừng quên cho tôi ít lợi lộc."

Nam nữ chính có hào quang, cho dù Cố Quyên Nhĩ không cho, chỉ cần họ muốn, thiên đạo cũng sẽ tìm cách đưa những thứ họ muốn vào tay họ. Cố Quyên Nhĩ muốn sống yên ổn trong thế giới này, nên việc giữ quan hệ tốt với nam nữ chính, đồng nghĩa làm thân với Thiên đạo.

Cố Tuyên Kiều vội vàng cảm ơn, trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ. Không hiểu sao, cô luôn cảm thấy Cố Quyên Nhĩ đang cố ý tiếp cận, thậm chí... tỏ ra thân mật quá mức?

Cô ấy không lẽ thích phụ nữ?

Ý nghĩ này khiến Cố Tuyên Kiều rùng mình, lén lút nhìn Cố Quyên Nhĩ vài lần. Cô biết mình đẹp, nhưng Cố Quyên Nhĩ cũng không kém. Vẻ đẹp đó không mang tính công kích, trái lại khiến người ta dễ sinh thiện cảm, muốn lại gần.

Cố Tuyên Kiều khẳng định mình là gái thẳng. Nghĩ đến việc bị phụ nữ thích, còn cố ý tiếp cận, cô sẽ cảm thấy hơi khó chịu. Mặc dù thỉnh thoảng cô và Tào Tĩnh Uyển có những hành động thân mật nhưng cô vẫn là một người phụ nữ hoàn toàn bình thường. Nhưng khi nghĩ đến việc Cố Quyên Nhĩ thích mình, trong lòng cô lại chẳng ghét bỏ, thậm chí còn hơi vui mừng.

Chết tiệt, gặp ma rồi?!

Cố Tuyên Kiều vội vàng lắc đầu, xua đi những suy nghĩ lộn xộn đó. Thậm chí trong đầu cô bắt đầu cố gắng nhớ lại những người đàn ông đẹp trai đã từng xuất hiện bên cạnh, cùng với cơ thể tuyệt vời của họ.

Trong khi đó, Cố Quyên Nhĩ thả thần thức ra, chọn một con đường an toàn, dẫn họ lên núi. Khi đến một vị trí cao, cô bỗng dừng bước, ra hiệu im lặng, rồi rón rén tiến tới chỗ mấy tảng đá kỳ dị phía trước.

Ba người còn lại nhìn nhau, cũng tự giác nhẹ nhàng đi theo.

Đến sau tảng đá, ba người cùng Cố Quyên Nhĩ thò đầu ra nhìn. An Mộng không nhịn được hít một hơi khí lạnh.