Thiên Kim Giả Hài Hước Như Vậy Sao Có Thể Là Phản Diện?

Chương 13: Hòa thượng cũng có thể ăn thịt?



Sở Thiên Khuyết và Lý Chính theo Cố Quyên Nhĩ đến cổng vườn Đông Pha, ngạc nhiên khi thấy ba vị hòa thượng đang ngồi xổm ở đó. Trên tay họ còn cầm cả bài.

Lý Chính thấy lạ. Ba vị xuất gia này tối muộn rồi mà còn ra công viên chơi bài, thật là có chút... khó hiểu.

Sở Thiên Khuyết: "Đây là...?"

"Các vị đại sư đến làm lễ." Cố Quyên Nhĩ nói tỉnh bơ, giọng chắc nịch.

Lời này khiến Lý Chính quay sang nhìn chằm chằm.

Cô ấy nhận tiền rồi, lại mời mấy vị hòa thượng đến làm lễ? Nghe giống kẻ trung gian lừa đảo quá.

Sở Thiên Khuyết cũng tỏ vẻ thú vị: "Cô kiếm tiền dễ thật đấy."

Cố Quyên Nhĩ, người vừa kiếm được một khoản tiền dễ dàng, không hề đỏ mặt: "Anh làm việc không phải chỉ nhìn kết quả sao? Mặc kệ tôi dùng cách nào, miễn ngày mai mộ của Sở Ngọc chuyển được đến đây là được."

Sở Thiên Khuyết nhướng mày, không phủ nhận. Quả thực, anh ta không quan tâm đến quá trình.

"Lão trọc Minh." Cố Quyên Nhĩ gọi Giác Minh một tiếng. Thấy "ông chủ" đến, ánh mắt Giác Minh sáng lên, vẫy tay gọi hai tiểu hòa thượng cùng chào Cố Quyên Nhĩ: "Cố thí chủ, cô đúng giờ thật." Nói là chín giờ rưỡi, không sớm một phút nào.

"Không phải bảo ông dẫn một người thôi sao? Sao lại thừa ra một người?" Cố Quyên Nhĩ nhìn hai tiểu hòa thượng thanh tú phía sau Giác Minh. Tim cô đau nhói. Mấy hòa thượng này, ai cũng ăn khỏe hơn ai, mỗi lần nhờ họ giúp, ví tiền của cô lại vơi đi một mớ.

"Đây là đệ tử mới của tôi, Liễu Duyên, dẫn đến cho cô làm quen." Giác Minh cười như Phật Di Lặc, mắt sáng rực nhìn ba lô trên lưng Cố Quyên Nhĩ: "Có mang cơm không? Ăn không no thì không có sức làm việc đâu."

"Sẽ không thiếu phần ông đâu!" Cố Quyên Nhĩ đặt ba lô xuống, lấy từng hộp cơm ra. Trong ba lô có dán bùa nên thức ăn lấy ra vẫn còn nóng hổi. Ba thầy trò Giác Minh cảm động đến mức... nước mắt chảy từ khóe miệng.

Sở Thiên Khuyết và Lý Chính thì cạn lời.

Lúc đến, họ thấy Cố Quyên Nhĩ mang cái ba lô lớn, cứ nghĩ bên trong chứa đạo cụ cần thiết. Ai mà ngờ, toàn bộ đều là cơm hộp! Cố Quyên Nhĩ đau lòng đưa hết cơm hộp cho Giác Minh, trong đó còn có cả phần của cô. Rõ ràng lão trọc này đã tính cả phần cô vào rồi.

Ba thầy trò ngồi bệt xuống đất, bắt đầu "thổi" cơm. Mỗi lần mở một hộp, Giác Minh lại thò đũa gắp hết đùi gà trong hộp cơm của đệ tử, ăn ngon lành.

Lý Chính thấy lạ: "Không phải người xuất gia ăn thịt là phạm giới sao?"

Giác Minh liếc anh ta một cái, miệng đầy thức ăn mà vẫn nói rành rọt: "Đó là mấy người hiểu sai thôi! Tục ngữ có câu 'Rượu thịt qua ruột, Phật Tổ ở trong lòng'."

Lý Chính cảm thấy vị hòa thượng này chẳng đáng tin chút nào.

Sở Thiên Khuyết đột nhiên nói: "Kinh Phật 《 Giới luật quảng bản 》 từng nhắc đến, Phật giáo ban đầu không có quy định ăn chay. Cái gọi là "cấm ăn mặn", chữ mặn kia thật ra phải đọc là 'hôi', tức là không được ăn các loại rau có mùi nồng như hành tây, hành lá, hẹ và một loại củ tên 'hưng cừ'."

Lý Chính mắt tròn mắt dẹt, như vừa mở mang tầm mắt: "Thì ra là vậy?"

Đại sư Giác Minh cười tủm tỉm nhìn Sở Thiên Khuyết: "Vị thí chủ này quả có chút kiến thức, còn từng xem 《 Giới luật quảng bản 》."

"Ăn nhanh đi, đừng lỡ giờ!" Cố Quyên Nhĩ hối thúc.

Đại sư Giác Minh có vẻ hơi e ngại cô, vội vàng cắm cúi ăn tiếp. Chẳng mấy chốc, trước mặt đã chất thành đống hộp rỗng. Đến khi ba thầy trò ăn xong, đã là mười giờ mười phút.

Giác Minh lau miệng, vẻ mặt thỏa mãn: "Đi thôi, bắt đầu làm việc nào!"

Cố Quyên Nhĩ dẫn họ đến địa điểm mà Sở Thiên Khuyết đã chọn. Đại sư Giác Minh tuy tham ăn và hay bắt nạt đệ tử, nhưng năng lực thì không thể chê. Ông ta vừa nhìn đã thấy phong thủy ở đây có vấn đề, mộ chủ rất hung hiểm.

Ông ta lấy ra một chuỗi tràng hạt. Mỗi hạt đều khắc thành hình đầu Phật, sáng bóng tròn trịa như gương.

Chuỗi hạt vừa được lấy ra, Sở Thiên Khuyết và Lý Chính lập tức cảm thấy một luồng thanh tịnh ùa tới, tâm hồn khoan khoái.

Sở Thiên Khuyết ngạc nhiên nhìn chăm chú vào tràng hạt trong tay Giác Minh. Đây là một món bảo vật hiếm có.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cố Quyên Nhĩ dựa vào gốc cây, nhìn ba thầy trò Giác Minh bước đi theo thiền bước quanh ngôi mộ, miệng niệm kinh siêu độ. Trên tràng hạt, từng tia sáng vàng nhàn nhạt lóe lên trong màn đêm, tựa như đom đóm, tuy yếu ớt nhưng chan chứa từ bi.

A Ngọc nằm trên cây, nhìn chằm chằm vào ánh sáng Phật: "Hai năm trước, tôi còn không dám nhìn thẳng vào Cửu Đầu Phật Bảo của lão trọc Minh, giờ tôi lại dám rồi."

Ba năm qua, cậu ta vẫn luôn đi theo giúp Cố Quyên Nhĩ hành thiện tích đức.

Mỗi khi làm việc tốt, A Ngọc cũng tích lũy được một chút ánh sáng công đức. Cậu ta được ánh sáng công đức bảo vệ, khác với những linh hồn lang thang thông thường.

Cố Quyên Nhĩ động lòng, nhìn A Ngọc như có điều suy nghĩ.

Cô từng muốn đưa A Ngọc đi đầu thai, vì linh hồn lang thang trên thế gian quá lâu sẽ dần dần bị lạc lối, oán khí tích tụ sẽ trở thành lệ quỷ.

A Ngọc đã hơn một trăm năm không tiêu tan, không lạc lối, cho thấy tâm tính cậu ta rất kiên định.

Nhìn biến hóa trên người cậu ta lúc này, Cố Quyên Nhĩ bỗng nghĩ... cậu ta có lẽ đang bước vào con đường quỷ tu.

Nói dễ hiểu, tức là tu luyện với thân phận một hồn ma.

Thế giới này vốn là trong sách, cô không thể giao tiếp với Thiên Đạo, sức mạnh cũng bị áp chế. Điều đó cho thấy, nơi này vốn không cho phép tu đạo.

Nhưng bởi cô tích thiện hành công đức, Thiên Đạo mới nhắm một mắt cho cô tồn tại. Nhưng nếu A Ngọc thực sự trở thành quỷ tu, liệu Thiên Đạo có bỏ qua không? Cố Quyên Nhĩ không chắc, nhưng cô muốn thử.

"Đến rồi!" Giác Minh bỗng quát lớn.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Cố Quyên Nhĩ lập tức đứng thẳng, bước lên chắn trước mặt Sở Thiên Khuyết và Lý Chính.

Ánh mắt Sở Thiên Khuyết lóe lên. Nhìn đôi vai mảnh khảnh ngay trước mắt, trong lòng anh ta có chút khó chịu. Sở Thiên Khuyết anh ta lại cần một người phụ nữ bảo vệ sao?

Sắc mặt thoáng trầm xuống, anh lặng lẽ tiến lên một bước, che chắn cho Cố Quyên Nhĩ.

Tâm trạng lập tức dễ chịu hơn một chút.

Cố Quyên Nhĩ khó hiểu nhìn anh ta, rồi lại tiến lên một bước.

Sở Thiên Khuyết nhíu mày, lại vượt lên một bước.

Ê, cái này là sao?

Cố Quyển Nhĩ cũng không chịu thua, lại tiến thêm.

Lý Chính trơ mắt nhìn hai người họ, cứ từng bước từng bước, suýt nữa đã đến trước mặt đại sư Giác Minh.

Anh ta sắp hóa đá đến nơi. Bây giờ là lúc để cạnh tranh sao?

Nhưng anh ta không dám nhắc nhở, sợ Sở tổng mất mặt.

Đúng lúc đó, chủ nhân ngôi mộ kia bỗng bùng nổ, oán linh mang đầy hận ý lao thẳng lên trời. Hắn ta có lẽ đã c.h.ế.t oan, lại trải qua thời gian dài lạc lối, oán khí gần như đã hóa thành thực thể.

Sở Thiên Khuyết và Lý Chính là người phàm, không thể nhìn thấy linh hồn bay ra từ ngôi mộ. Nhưng họ cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống. Không phải kiểu hạ nhiệt từ từ như thời tiết chuyển mùa, mà là kiểu bị quẳng thẳng từ xích đạo đến Nam Cực, nhiệt độ chênh lệch cực mạnh.

Lông mày và lông mi của Sở Thiên Khuyết cùng Lý Chính nhanh chóng phủ kín một lớp băng mỏng. Lý Chính là người vô thần, anh ta chưa từng tin vào những chuyện huyền bí này. Nhưng lúc này, toàn bộ thế giới quan của anh ta như sụp đổ.

Cố Quyên Nhĩ đã chuẩn bị từ trước, lập tức rút từ túi ra hai viên đan dược, nhét vào tay Sở Thiên Khuyết và Lý Chính: "Mau uống đi, nếu không sẽ bị oán khí xâm nhập mà chết."

Cơ thể người thường không thể chịu được oán khí nồng đậm như vậy.