Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 67



Trước đây bà ta cho rằng mắt không thấy thì tim không đau, Nguyễn Kiều bây giờ làm gì cũng không liên quan gì đến nhà họ Nguyễn. Nhưng trực giác lúc này mách bảo mẹ Nguyễn rằng, có lẽ sự kỳ lạ vừa rồi của Nguyễn Phỉ không thể tách rời khỏi hot search này.

Vào xem thì quả nhiên là như vậy!

Con tiện nhân Nguyễn Kiều này thực sự không rõ ràng với Hoắc Minh Trạch!

Cô ta còn coi mình là tiểu thư nhà họ Nguyễn sao?

Cô ta cũng xứng sao?!

Hoắc Minh Trạch cũng nhìn thấy tin tức.

Lúc đó anh ta đang uống rượu với bạn bè trong hộp đêm, sau ba vòng rượu, những người bên cạnh anh ta đều có chút say, anh cũng vậy. Gần đây, Hoắc Minh Trạch thực sự không được như ý. Từ khi phát hiện Nguyễn Kiều không phải là con gái nhà họ Nguyễn, Nguyễn Phỉ trở về, Hoắc Minh Trạch liền cảm thấy có gì đó không ổn.

Đặc biệt là trước đó, cư dân mạng đã dẫn dắt nhịp điệu của Trần Diệu, Hoắc Minh Trạch đã xem những lời phản bác của bạn học Trần Diệu và bạn học Nguyễn Phỉ, từ lời nói của họ, Nguyễn Phỉ được miêu tả hoàn toàn khác với Nguyễn Phỉ mà anh ta biết. Nguyễn Phỉ tự tạo cho mình hình ảnh đáng thương như thế nào nhưng thực tế thì sao? Cô ta như là một tiểu công chúa được gia đình họ Trần rất yêu thương.

Hoắc Minh Trạch vì chuyện này mà đi tìm Nguyễn Phỉ nhưng Nguyễn Phỉ chỉ nhìn anh ta với đôi mắt đẫm lệ, hỏi anh: “Anh Minh Trạch, anh không tin em sao? Em không biết tại sao họ lại nói như vậy nhưng em chỉ nói sự thật với các anh thôi.”

Cũng vừa hay, lúc đó có người bạn bên cạnh vô tình nói: “Có lẽ chuyện này có bất thường? Chỉ sợ là Nguyễn Kiều đã mua chuộc những người đó để họ nói như vậy. Dù sao thì ngoài cô ta ra, tôi không nghĩ còn ai có ác ý lớn như vậy về Nguyễn Phỉ.”

Hoắc Minh Trạch không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng anh ta luôn có một cảm giác, anh ta cảm thấy Nguyễn Kiều không phải là người như vậy. Nguyễn Kiều trong ấn tượng của Hoắc Minh Trạch phần lớn thời gian đều rất yên tĩnh, sẽ cười với anh ta một cách dịu dàng, tuyệt đối sẽ không có tâm địa độc ác như vậy.

Nhưng mà…

Nhưng nếu việc rời khỏi nhà họ Nguyễn có ảnh hưởng rất lớn đến Nguyễn Kiều, đến mức khiến Nguyễn Kiều thay đổi tính cách thì cũng không phải là không thể.

Nghĩ đến đau đầu muốn nứt ra mà vẫn không nghĩ ra được lý do, Hoắc Minh Trạch liền coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Cho đến hôm nay, một người bạn ôi chao một tiếng, tiến lại gần ôm vai anh ta cười hỏi: “Sao thế này Hạ thiếu, đây thực sự là anh sao? Trông có vẻ không giống lắm nhỉ?”

Những người bạn còn lại nghe vậy đều tiến lại gần.

Hoắc Minh Trạch cuối cùng cũng ngẩng mắt nhìn thoáng qua, thoáng nhìn này liền nhìn thấy bức ảnh được cư dân mạng bàn tán sôi nổi. Người bạn của anh ta thấy anh ta nhìn lại, chỉ vào người đàn ông trên đó chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng nhưng nhìn bóng lưng cũng có thể thấy đó là một anh chàng đẹp trai, nhướng mày nghiêm túc nói: “Không phải Hạ thiếu chứ? Các anh xem có phải không?”

Một nhóm người chen chúc lại xem rất chăm chú, sau đó liền cười: “Đó là Trình Huyền mà, Hạ thiếu hẳn sẽ không chơi cùng với Trình Huyền chứ? Chúng ta kém anh ta cả một thế hệ đấy.”

“Đúng vậy, đúng vậy lại nhìn bóng lưng này, thực sự không giống Hạ thiếu lắm.”

Trong lúc mọi người thì thầm, ánh mắt của Hoắc Minh Trạch lại trước tiên nhìn chằm chằm vào Nguyễn Kiều. Mặc dù là ảnh chụp ban đêm nhưng khuôn mặt của Nguyễn Kiều vẫn có thể nhận ra rõ ràng, trên khuôn mặt cô có nụ cười rạng rỡ mà trước đây không thấy, một tay đáp lên người đàn ông ngồi đối diện với cô ấy, dường như đang nói gì đó. Theo động tác này của Nguyễn Kiều nhìn lại, những người khác không nhận ra bóng lưng đó nhưng đối với Hoắc Minh Trạch, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể đoán được danh tính của đối phương.

Hoắc Nam Châu.

Chú của anh ta.

Nguyễn Kiều từ khi nào quen biết chú của anh ta? Thậm chí trông có vẻ quan hệ còn khá tốt. Nếu Hoắc Minh Trạch không nhớ nhầm thì chú của anh ta không thể nói là mắc chứng sạch sẽ nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác dựa vào mình như vậy.

Vô số nghi vấn cứ thế nảy lên trong lòng Hoắc Minh Trạch.

Hoắc Minh Trạch không nhịn được mím môi.

Những người bạn vẫn tiếp tục bàn tán: “Phân tích một chút thì biết chắc chắn không phải Hạ thiếu rồi. Hạ thiếu sao có thể thích Nguyễn Kiều, con phượng hoàng giả đó chứ? Nguyễn Phỉ ưu tú hơn Nguyễn Kiều nhiều lắm mà? Nói mới nhớ, Hạ thiếu các anh tháng sau phải đính hôn rồi phải không?”

“Tôi cũng nghe cha mẹ tôi nói, ý là sẽ tổ chức tiệc đính hôn và nhận tổ quy tông cùng lúc phải không? Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất hoành tráng. Tôi thấy nên đưa Nguyễn Kiều đi theo để cô ta xem, cho dù cô ta đã làm tiểu thư nhà họ Nguyễn hai mươi năm thì thế nào? Cái gì không phải của cô ta thì mãi mãi không phải của cô ta.”

“Xì, thật độc địa nhưng nghe cũng chẳng có gì sai.”

Một nhóm người nói chuyện hăng say, giọng điệu ngày càng kích động. Hoắc Minh Trạch ngồi một bên im lặng lắng nghe, đột nhiên lên tiếng: “Là tôi sao?”

“Á——?”

Bị anh ta chen ngang như vậy, mọi người nhất thời không phản ứng kịp.

Phải mất hai giây mới nhận ra Hoắc Minh Trạch đang nói rằng——người trong ảnh là anh ta.

Mọi người: “…”

Không thể nào?

Sau vài giây im lặng, một người trong số họ cười ngượng ngùng: “Hạ thiếu, trò đùa này không vui đâu, trên mạng đều cho rằng là anh, còn nói anh và Nguyễn Kiều qua lại với nhau, Nguyễn Kiều là tiểu tam. Bây giờ anh đã có hôn ước, tháng sau lại sắp đính hôn rồi, như vậy không ổn đâu.”

Hoắc Minh Trạch không nói gì.

Ánh mắt anh ta luôn không kiềm chế được mà nhìn về phía Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu.

Lý trí mách bảo anh ta rằng hai người này có lẽ không có quan hệ gì.

Nhưng trong lòng anh ta lại luôn cảm thấy kỳ lạ vô cùng.

Anh ta không nhịn được lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Nguyễn Kiều. Nhưng trước đó anh ta đã bị Nguyễn Kiều chặn rồi, anh ta căn bản không thể gọi được cho Nguyễn Kiều. Chần chừ rất lâu, anh ta hất tay người bạn ra, đi đến bên cửa sổ, như thể đã lấy hết can đảm, tìm tài khoản WeChat của Hoắc Nam Châu, gửi bức ảnh đó qua, hỏi: Chú, là chú sao?

Đúng như dự đoán, không có ai trả lời anh ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com