Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 60



Nguyễn Kiều vừa hút trà sữa vừa nghe rất thích thú: “Rồi sau đó thế nào?”

“Lúc đó bà đây nghĩ đây không phải là duyên trời định sao? Vì vậy, bà đây bắt đầu theo đuổi anh ta dữ dội. Không ngờ tên khốn nạn này lúc đó còn tỏ ra kiêu kỳ, đúng như hoa tuyết trên núi cao vậy. Cứ nói chúng ta không xứng, không hợp nhau. Nhưng bà đây không tin vào tà ma, bà đây nói hợp là hợp. Cứ như vậy, bà đây theo đuổi anh ta gần nửa năm, để chứng minh mình thực sự yêu anh ta, đã tặng anh ta không ít thứ, nếu không phải Trình Huyền ném một túi quýt vào đầu bà đây, có lẽ bà đây còn tặng cả công ty dưới tên mình cho anh ta nữa.”

Nguyễn Kiều đánh giá một cách sâu sắc: “Não bị úng nước.”

Ba chữ rơi xuống, Trình Lê không khỏi ngạc nhiên nhìn cô: “Sao em cũng giống Hoắc Nam Châu vậy, lúc đó Hoắc Nam Châu cũng nói như vậy với chị. Xì, lúc đó chị tức lắm, chỉ muốn túm lấy Hoắc Nam Châu đánh cho một trận. Nhưng bây giờ thì chị phải thừa nhận rằng các em nói đúng.”

Nói rồi lại thở dài: “Thực ra lúc đó Nam Châu còn nói với chị, tên này không đáng tin, có dã tâm. Hừ, chị cứ nhất quyết không nghe lời khuyên, chị nghĩ mày là thằng nhóc chưa từng yêu đương thì biết cái quái gì. Kết quả bây giờ chị hiểu rồi, chị mới là đứa ngốc nghếch. Nói thật Kiều Kiều, sau này em yêu đương có thể dẫn người đến trước mặt Hoắc Nam Châu, để anh ấy xem thử. Với con mắt tinh tường của anh ấy, chắc chắn sẽ nhìn ra được người đàn ông của em có được không.”

Nguyễn Kiều: “…”

Cô khéo léo nói: “Mối quan hệ của chúng em vẫn chưa tốt đến mức em phải dẫn người yêu đến gặp anh ấy.”

Hoắc Nam Châu lại không phải là cha cô.

Trong lúc nói chuyện phiếm như vậy, Nguyễn Kiều cũng hiểu được khoảng bảy tám phần chuyện giữa gã đàn ông tồi tệ đó và Trình Lê. Nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của Trình Lê, cô đưa tay vỗ vai cô ta: “Nhưng cũng không cần mất niềm tin vào tình yêu đâu, lúc xem tướng cho chị, em biết gia đình chị rất may mắn, có con trai có con gái, chắc chắn sẽ sống tốt hơn gã đàn ông tồi tệ đó.”

Trình Lê nghe vậy thì đột nhiên khựng lại.

Cô dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Nguyễn Kiều, lặp lại mấy chữ: “Có con trai có con gái?”

“Đúng vậy.”

Trình Lê mím môi: “Chị không sinh được nên anh ta mới đi tìm phụ nữ. Chị và anh ta đã cùng nhau đi khám sức khỏe, bác sĩ nói thể chất của chị rất khó mang thai, lúc đó cũng đã làm thụ tinh ống nghiệm nhưng đều không thành công.”

Nguyễn Kiều lại nhìn cô ta hai lần, lắc đầu: “Em sẽ không nhìn nhầm đâu.”

Vẻ mặt chắc chắn của Nguyễn Kiều lọt vào mắt Trình Lê, biểu cảm của Trình Lê trông có vẻ hơi bất ngờ và phức tạp. Cô ta cụp mắt xuống, không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng lại để tâm hơn. Sau chuyện của đứa cháu trai, Trình Lê có thể nói là rất tin tưởng Nguyễn Kiều, có lẽ…

Trái tim hơi ấm lên, Trình Lê không nói gì, cắn môi, đè nén cảm xúc ùa đến trong lòng, không mở miệng nữa.

Xe chạy đến khách sạn, vừa dừng lại đã có nhân viên chạy ra đón. Trình Lê liếc anh ta một cái, chỉ nói: “Đưa tôi đến phòng 1608.”

Quay lại kéo Nguyễn Kiều đang chạy theo, cô ta tiện miệng giải thích: “Là sản nghiệp của Hoắc Nam Châu nhưng là lúc anh ấy học đại học tùy tiện đầu tư, không được phân vào dưới trướng nhà họ Hoắc. Chị đoán tên khốn nạn đó cũng không biết rõ điểm này, nếu không thì chắc chắn không dám đến đây.”

Quản lý sảnh ở đây đều là những người có con mắt tinh tường, những năm gần đây tên khốn nạn đó cũng miễn cưỡng được coi là người thành đạt, được một số người gọi là thiên tài khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng. Tuổi còn trẻ đã sở hữu mấy công ty.

“Tên khốn nạn đó cũng dám nhận là khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng và thiên tài sao, bà đây đã cho anh ta bao nhiêu tiền.” Trình Lê càng nói càng tức giận: “Bà đây có đi chơi với trai bao cũng tốt hơn loại vong ơn phụ nghĩa, mặt dày vô sỉ như anh ta.”

Khóe mắt Nguyễn Kiều không nhịn được giật hai cái.

Phải nói rằng, chỉ nghe Trình Lê nói, tên khốn nạn đó thực sự không xứng để so sánh với trai bao.

Vỗ vai cô ta an ủi: “Không sao, lần này chúng ta sẽ gi.ết ch.ết anh ta, thân bại danh liệt! Ngày mai em sẽ đi tìm anh Kỷ, bảo anh ấy thuê cho anh ta vài chục nghìn thủy quân và tài khoản marketing, tiêu đề sẽ là: Kiếp sợ! Thiên tài khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng hóa ra lại là kẻ phía sau bao nuôi tiểu tam, súc sinh không bằng!”

Trình Lê giơ tay, giơ ra một con số: “Thêm mười vạn thủy quân nữa.”

“Được, được, được.”

Hai người vào thang máy, đang định bấm số thì đột nhiên có một bàn tay từ bên ngoài thò vào, một người đàn ông trông chưa đến ba mươi tuổi nghiêng người, nở nụ cười: “Xin lỗi.”

Sau đó cũng vào thang máy.

Trình Lê và Nguyễn Kiều đều không để ý đến vị khách này, lên tầng mười sáu, đi thẳng đến cửa phòng 1608 nhưng phát hiện người đàn ông đó cũng đang đứng ở vị trí của họ. Trình Lê nhìn ra sau, thấy người đàn ông quay người đi vào phòng 10 bên cạnh. Trình Lê và Nguyễn Kiều nhìn nhau, Nguyễn Kiều giơ tay ra hiệu OK với cô, khẽ ho một tiếng, gõ cửa. Bên trong nhanh chóng truyền ra một giọng nam, Nguyễn Kiều nhìn Trình Lê, Trình Lê lập tức gật đầu, ra hiệu rằng giọng nói quen thuộc này chính là của gã đàn ông tồi tệ đó.

Vì vậy, Nguyễn Kiều lập tức nói: “Thưa anh, nhân viên vệ sinh nói có nhặt được một chiếc ví ở trước cửa phòng anh, anh có thời gian ra xem một chút không?”

Bên trong dường như dừng lại một lúc, sau đó có tiếng bước chân truyền đến. Nguyễn Kiều nheo mắt nhìn cánh cửa đó, khi nghe thấy tiếng mở khóa cửa “Cạch.” một tiếng, cô không nói hai lời, nhanh chóng xông vào. “Ầm.” một tiếng, cánh cửa lớn rung chuyển, Nguyễn Kiều giơ tay dán một lá bùa định thân lên trán người đàn ông.


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com