Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 180



Mặt mày Nguyễn Kiều tái mét, định đẩy Hoắc Nam Châu ra nhưng ngón tay đã bị anh nắm chặt trong lòng bàn tay.

Giọng nói lười biếng pha lẫn ý cười của người đàn ông vang lên bên tai cô: “Thế này nhé, anh giảm giá cho Kiều Kiều được không?”

Mắt Nguyễn Kiều lại sáng lên.

Hoắc Nam Châu cười nói: “Chủ động hôn anh một cái, anh giảm giá năm mươi phần trăm. Hôn hai cái, anh lại giảm tiếp năm mươi phần trăm.”

Nguyễn Kiều: “…”

Sao có thể không biết xấu hổ như vậy! Sao lại có thể dựa vào hôn để giảm giá!

Trong lòng có nhận thức mới về sự không biết xấu hổ của Hoắc Nam Châu, Nguyễn Kiều hừ một tiếng không nói, khoảnh khắc sau đã tính giá trong lòng, hai trăm triệu giảm năm mươi phần trăm là một trăm triệu, một trăm triệu giảm năm mươi phần trăm còn năm mươi triệu.

Nguyễn Kiều: “…”

Hoắc Nam Châu liếc cô, nụ cười càng sâu: “Chuyển đến ở cùng anh, giá trọn gói, hai triệu.”

Cuối cùng Nguyễn Kiều vẫn lấy miếng ngọc bội đó.

Tất nhiên là với giá hai triệu.

Ôm ngọc bội đi về biệt thự của mình, Nguyễn Kiều vẫn còn hơi ngượng ngùng xoa xoa cánh môi sưng đỏ. Hoắc Nam Châu rất thích hôn cô, mà mỗi lần hôn anh đều rất bá đạo, chắc chắn phải cướp hết hơi thở của cô, không cho cô thở, khiến cô phải đẩy vai anh cầu xin tha thứ.

Tóm lại là rất xấu xa.

Đẩy cửa ra, hôm nay trong biệt thự không có nhiều hồn ma lởn vởn, ngược lại vợ chồng Nguyễn Duệ đang ngồi trên ghế sô pha phòng khách nói chuyện phiếm. Ánh mắt Trần Uyển Khanh dừng trên khuôn mặt ửng hồng của cô gái, trong lòng lập tức hiểu rõ. Bà ấy vẫy tay với Nguyễn Kiều, Nguyễn Kiều ngoan ngoãn ôm đồ đi tới.

Trần Uyển Khanh cười hỏi: “Kiều Kiều vừa từ chỗ Nam Châu về à?”

Nguyễn Kiều gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ hơi ngượng ngùng, cô xoa xoa mũi, nhỏ giọng nói với cha mẹ: “Cha mẹ của Hoắc Nam Châu muốn hôm nay con đến ăn cơm.”

Lời này vừa nói ra, Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khanh đều sững sờ. Trong thời gian ở đây, đương nhiên họ cũng nghe nói thân phận của Hoắc Nam Châu không tầm thường, vốn nghĩ chuyện của hai đứa trẻ không cần họ nhúng tay quá nhiều nhưng ý tứ hiện tại… có phải là có nghĩa là cha mẹ của Hoắc Nam Châu rất hài lòng với Nguyễn Kiều không? Nghĩ như vậy, Trần Uyển Khanh liền thử dò hỏi một chút.

Quả nhiên, Nguyễn Kiều cười nói: “Bà cụ rất tốt, trước kia vẫn luôn muốn tác hợp cho hai đứa con, chỉ là lúc đó con và anh ấy đều không có ý đó.”

Nghe Trình Lê nói, lúc đó đối với Hoắc Nam Châu bà cụ cực kỳ không vừa mắt.

Trần Uyển Khanh nghe vậy, im lặng hồi lâu, đột nhiên nắm lấy tay Nguyễn Kiều nhẹ giọng hỏi: “Kiều Kiều, mẹ muốn hỏi con, con và Nam Châu, có phải định kết hôn không?”

Hai chữ “Kết hôn.” đối với Nguyễn Kiều mà nói thật sự có hơi xa vời, chỉ nhắc tới thôi cũng khiến cho sắc đỏ trên mặt Nguyễn Kiều, vốn đã lui bớt, lại ửng lên. Thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, trong lòng Trần Uyển Khanh lập tức có chủ ý, vỗ vai cô, Trần Uyển Khanh cười nói: “Lúc đó mẹ và cha con nhất hiện chung tình, sau đó không lâu thì đi nói chuyện kết hôn. Nhưng Kiều Kiều của chúng ta không vội.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com