Phòng làm việc của Hoắc Nam Châu rộng thế này, để mấy tờ giấy bùa và chu sa của cô cũng chẳng chiếm bao nhiêu chỗ. Hơn nữa, hai người là quan hệ gì chứ, sao còn tính phí gửi đồ? Thật là xa lạ!
Cô gái nhỏ nhìn anh với vẻ trách móc nhưng Hoắc Nam Châu lại không hề nao núng. Người đàn ông đi đến bên cô, thân hình cao lớn khom người xuống, tạo thành một bóng râm bao trùm lấy Nguyễn Kiều. Nguyễn Kiều đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, giây tiếp theo, ngón tay thon dài của Hoắc Nam Châu đã giữ lấy cằm cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vu.ốt ve làn da mềm mại mịn màng của cô gái, đôi mắt người đàn ông tối sầm như đêm khuya.
Hoắc Nam Châu nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, khẽ hỏi: “Anh đã ở bên em lâu như vậy, em có nên thưởng cho anh một chút không?”
Nguyễn Kiều: “?”
Hoắc Nam Châu, anh còn biết xấu hổ không, là anh bắt em ở bên anh mà!
Nguyễn Kiều trợn tròn mắt, định phản bác nhưng đột nhiên dừng lại. Đôi môi mỏng của người đàn ông bất ngờ áp lên cánh môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng nghiền ngẫm, trong khoang mũi tràn ngập mùi hương gỗ đàn hương thoang thoảng trên người đàn ông. Mùi hương đó như muốn làm người ta ngất ngây, Nguyễn Kiều đột nhiên nhận ra chân mình hơi mềm nhũn, cô rên lên một tiếng, định nói cho Hoắc Nam Châu biết nhưng người đàn ông đã nhân cơ hội tiến vào.
Trong khoảnh khắc, môi lưỡi quấn lấy nhau, không khí bị cướp sạch, Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy hơi thở khô nóng phả vào mặt mình vừa nóng bỏng vừa mơ hồ, mang theo một chút mùi vị không thể nói thành lời.
Ngón tay cô không tự chủ được nắm chặt lấy áo sơ mi của người đàn ông, cơ thể đột nhiên quay cuồng, khi mở mắt ra thì đã bị Hoắc Nam Châu đè lên ghế sofa.
Giọng nói khàn khàn của người đàn ông vang lên bên tai: “Ngoan, vừa rồi là phần thưởng, tiếp theo là phí gửi đồ.”
Lần đầu tiên Nguyễn Kiều ở gần một người đàn ông như vậy, nụ hôn mạnh mẽ đó hoàn toàn bộc lộ sự thô bạo của Hoắc Nam Châu. Nguyễn Kiều bị tước đoạt không khí, lông mi khẽ run, cô muốn lùi lại, muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Hoắc Nam Châu nhưng rõ ràng Hoắc Nam Châu không định cho cô cơ hội này.
Cho đến khi mắt cô mờ đi, đuôi mắt đọng nước, hơi thở ngày càng gấp rút, người đàn ông đang đè lên Nguyễn Kiều mới hơi buông lỏng một chút. Đôi lông mày của Hoắc Nam Châu in dưới ánh đèn càng thêm thanh tú, đôi mắt sâu thẳm đó không giống như vẻ bình tĩnh thường ngày, trong đáy mắt có một dụ.c vọ.ng khiến Nguyễn Kiều chỉ cần chạm vào là muốn rụt lại.
Ngón tay thon dài của Hoắc Nam Châu khẽ chạm vào vành tai mềm mại của cô gái, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt ửng hồng của cô, nhìn đôi mắt đẫm nước, có chút đáng thương, tâm trạng tốt đến không ngờ. Hoắc Nam Châu nghĩ, giờ phút này bắt anh đưa ra một hợp đồng trị giá hàng chục tỷ anh cũng sẵn sàng.