Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 151



Trần Uyển Khánh trợn trắng mắt, khuôn mặt tái nhợt vì yếu ớt cũng trở nên sinh động: “Cần anh nói sao.”

Khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Duệ nở nụ cười tươi rói, ông ấy dùng một tay ôm lấy vai Trần Uyển Khánh, nhìn nụ cười như muốn lan tỏa đến người khác. Nguyễn Kiều nhìn dáng vẻ của hai người, vô thức lại liếc nhìn Hoắc Nam Châu. Kết quả là Hoắc Nam Châu không biết đang nghĩ gì, ánh mắt tình cờ dừng lại trên người cô. Hai đôi mắt nhìn nhau, Hoắc Nam Châu cũng giơ tay ôm lấy vai cô.

Nguyễn Kiều: “…”

Ai bảo anh ôm em!

Nhưng cuối cùng cô vẫn không giãy giụa.

Không khí rất tốt, nếu không có ai làm phiền thì bầu không khí sẽ luôn tốt đẹp. Đột nhiên có tiếng hét của Trình Lê từ trên đầu truyền đến, còn có tiếng nổ, biểu cảm của Nguyễn Kiều khựng lại, vợ chồng Nguyễn Duệ cũng rất bất ngờ, sau đó nhanh chóng trèo lên khỏi tầng hầm. Mở tung cửa phòng chứa đồ, vừa vặn Trình Lê định đẩy cửa vào, thấy bốn người đã đến, cô ta lập tức nói: “Tôi nhìn thấy tên đạo trưởng Thái Vân kia rồi!”

Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu nhìn nhau, trong lòng cô đã có suy đoán. Cô vội nói: “Chị Lê và Hoắc Nam Châu ở đây đi, cha mẹ thì–“

“Chúng tôi đi cùng con.”

Mở cửa ra, Nguyễn Kiều mới phát hiện mọi chuyện cũng không dễ dàng như cô tưởng. Lúc này những làn sương đen trong biệt thự đã tan đi không ít, mấy lá bùa lửa treo lơ lửng giữa không trung, chỉ nghe thấy tiếng hét thảm thiết trong làn sương đen từ nơi bị lửa thiêu đốt. Còn bên kia, một nhóm người mặc áo choàng đen đang đứng, trong đó có vài khuôn mặt quen thuộc – Thái Vân, Vô Phi.

Thái Vân mặc áo choàng đen dài, cầm lá cờ lệnh, nhìn thấy Nguyễn Kiều liền lộ vẻ hiểu rõ: “Tôi biết là cô mà! Sư phụ, chính là cô ta!”

Người được gọi là sư phụ ngẩng đầu nhìn lại, đây là một khuôn mặt đã già nua, nhìn qua có vẻ ngoài sáu mươi tuổi nhưng đôi mắt lại không hề đục ngầu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Nguyễn Kiều, lại nhìn vợ chồng bên cạnh cô, bỗng hiểu ra: “Thì ra là như vậy, con là con gái của Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh. Thái Vân nói với ta rằng con mới ngoài hai mươi tuổi, ta còn không dám tin thì ra là con. Không trách lại có thể phá hủy trận pháp của mộ phần chủ nhà họ Lận, đúng là lợi hại.”

Nghe người kia nói ra tên Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh, một nhóm bóng đen đứng sau Nguyễn Kiều liền nhíu mày. Nguyễn Duệ và Trần Uyển Khánh đã chết hai mươi năm rồi, vậy mà đối phương vẫn nhận ra họ? Hơn nữa bọn họ còn có thể tìm được đến đây, nhìn thấy họ mà không hề bất ngờ chút nào–

Ông lão tiến lên một bước, trầm giọng hỏi: “Ông là ai?”

Sư phụ của Thái Vân cười khẩy: “Đạo hiệu Tử Hư, sư phụ tôi là Huyền Thành.”

Ông lão nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cười lạnh: “Không ngờ tên chó Huyền Thành đó còn có đồ đệ mà còn hợp thành bang phái nữa? Nhìn tướng các người, đứa nào cũng chẳng làm ít việc xấu nhỉ? Thật thú vị, súc sinh nuôi một lũ súc sinh, giờ lũ súc sinh này còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chúng ta!”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com