Nhưng hai chiếc chuông lại rất đặc biệt, Nguyễn Kiều vừa chạm nhẹ vào là nó đã kêu lên. Ông lão trên giá hành hình lập tức lộ ra vẻ đau đớn, Nguyễn Kiều giật mình, vội vàng hét lên: “Xin lỗi ông lão, cháu không động nữa!”
Mặc dù ông lão đau đến mức không chịu nổi nhưng cơn đau này hai mươi năm qua ngày nào ông cũng phải trải qua, đã không còn không chịu nổi nữa rồi. Ông lắc đầu, dùng giọng khàn khàn an ủi Nguyễn Kiều: “Không sao, không động thì làm sao gỡ những chiếc chuông này xuống được.”
Nhưng rõ ràng Nguyễn Kiều đã có ý khác.
Khi một chiếc chuông biến thành một chú heo con và chú heo con vì quá nặng mà trực tiếp đè sập cả giá hành hình thì Trình Lê và Hoắc Nam Châu ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ và phức tạp. Ông lão bị heo đè trúng, may là ông vốn là linh hồn, nhanh chóng đẩy con heo ra rồi tìm một góc dựa vào tường.
Trong nháy mắt, trong tầm mắt của mọi người, xuất hiện hàng chục chú heo con, còn những người bị trói trên giá hành hình cũng vì những chú heo con này mà thoát khỏi xiềng xích. Sợi tơ trong suốt nhưng ánh lên ánh bạc đột nhiên mềm oặt rơi xuống, cuối cùng rơi xuống đất biến thành hư vô. Những bóng người nằm trên mặt đất lạnh lẽo, họ đều vì bị hành hạ nhiều năm mà hôn mê, hiển nhiên không thể dễ dàng tỉnh lại.
Ba người Nguyễn Kiều cũng không rời đi, Nguyễn Kiều ngồi đối diện với ông lão, bên dưới lót áo vest của Hoắc Nam Châu. Khoảnh khắc mông chạm vào vải vest, Nguyễn Kiều cảm thấy khá không được tự nhiên. Cho dù cô không hiểu về vải vóc quần áo thì cũng có thể đoán được vest của Hoắc Nam Châu đều là hàng may đo cao cấp, đắt tiền kinh khủng.
Nhưng vừa rồi, khi cô vừa định ngồi xuống, Hoắc Nam Châu đã nắm lấy cánh tay cô, nói một câu “Đất lạnh”, rồi trải áo vest trên người xuống đất.
Vẻ ân cần như vậy lọt vào mắt Trình Lê khiến cô ta không khỏi cảm thán –
Ai mà ngờ được Hoắc Nam Châu khi yêu lại như thế này chứ?
Ân cần đến mức khiến cô ta kinh ngạc!
Đây còn là Hoắc Nam Châu sao?
…
Ông lão nhìn Nguyễn Kiều, trong lòng do dự một lúc mới từ từ mở miệng: “Chuyện này nói với con cũng không sao. Dù sao thì Huyền Thành cũng đã chết rồi. Hơn ba mươi năm trước, những người có chút đạo hạnh như chúng ta đã thành lập Liên minh Thiên sư. Cha con, Nguyễn Duệ cũng là một thành viên của Liên minh Thiên sư, thằng bé ấy học ở Thiên sư môn, tuy còn trẻ nhưng lại là người lợi hại nhất. Những năm đó, chúng ta cũng giúp cảnh sát đã phá được không ít án treo.”
“Chúng ta có năng lực xuất chúng, thậm chí còn được chính phủ công nhận. Ban đầu tưởng rằng đây là chuyện tốt, không ngờ từ lâu đã có người để mắt đến chúng ta. Huyền Thành tôi vừa nhắc đến cũng là thành viên của Liên minh Thiên sư chúng ta, chỉ là cậu ta không hài lòng với hiện tại, cậu ta đã phản bội chúng tôi. Cậu tự ý nhận rất nhiều việc, còn sử dụng cả những thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn.”
“Nhà họ Lâm mà Lâm Ân ở trước kia là dòng họ danh giá nhưng khi họ tìm đến Huyền Thành thì đã cùng đường rồi. Họ nói với Huyền Thành, chỉ cần Huyền Thành có thể cứu vãn gia tộc họ thì sau này một nửa cơ nghiệp của nhà họ Lâm sẽ thuộc về cậu ta. Huyền Thành đồng ý, cậu ta đã đổi vận cho nhà họ Lâm hết lần này đến lần khác, mặt khác thì rút vận may những gia tộc khác đưa sang nhà họ Lâm.
“Lâm Ân?” Hoắc Nam Châu vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, đón lấy ánh mắt của Nguyễn Kiều, anh nhỏ giọng giải thích: “Lâm Ân là cha của bà chủ nhà họ Lận. Cũng là chủ đầu tư của căn biệt thự chúng ta đang ở đây.”
Nguyễn Kiều hiểu ra: “Không trách được cách làm này nghe quen tai. Trước kia chẳng phải nhà họ Lận cũng dùng cách này để trở thành gia tộc danh giá ở thủ đô, trở thành một trong những đại gia tộc hàng đầu trong nước sao?”
Thì ra giữa hai bên còn có mối quan hệ không thể tách rời.
Ông lão biết Lâm Ân nhưng lại không biết chuyện của nhà họ Lận, ông lão liền tiếp tục nói: “Sau này, chúng tôi bị Huyền Thành tính kế, đều chết ở đây. Nhưng khi đó Huyền Thành cũng chết rồi.”
Trong vài ba câu đã nói xong chuyện năm xưa, ánh mắt của ông lão dừng lại trên một đôi nam nữ không xa, đó chính là cha mẹ của Nguyễn Kiều. Ông lão thở dài một tiếng: “Ông biết ngay từ khi con vừa chào đời thì Khánh cô nhóc và những người khác đã rời đi rồi, con… ông cũng không có tư cách để nói con đừng trách họ. Chỉ là họ thực sự có nỗi khổ tâm. Chúng ta gặp chuyện lớn, Huyền Thành lại dùng chúng ta để uy hiếp Nguyễn Duệ. Sau đó là mẹ con dẫn rất nhiều thuật sĩ đến nhưng… cuối cùng vẫn vô dụng. Mẹ con là người bình thường, thực ra đã sớm nên tiêu tan rồi.”
“Chỉ là… cha con đã chia một nửa mạng sống của mình cho mẹ con.”
Thực ra cũng không thể nói là mạng sống, nếu bọn họ còn sống thì dùng hai chữ này là đúng. Bây giờ họ đã chết, linh hồn của họ bị giam cầm, không thể chuyển kiếp cũng không thể đầu thai. Lá bùa của Nguyễn Duệ ở một mức độ nào đó cũng là một loại giày vò, Trần Uyển Khánh đã dùng nó, bà ấy không những không thể đầu thai mà còn phải chịu đau đớn mỗi ngày như Nguyễn Duệ.
Nhưng Nguyễn Duệ cũng do dự, cuối cùng là Trần Uyển Khánh kiên quyết yêu cầu.
Bà ấy hy vọng được rời đi cùng chồng của mình.
Vì vậy, đôi vợ chồng này đã bị mắc kẹt ở đây hai mươi năm, may thay trong mấy tháng cuối cùng đã đợi được con gái của họ.
Ông lão cười nói: “Bây giờ xem ra, quyết định này của họ cũng không sai.”
Đã chịu giày vò hai mươi năm.
Đến khi chết đi, hẳn là đã mãn nguyện.
Đến đêm khuya, đám người bị nhốt dưới tầng hầm biệt thự hai mươi năm mới dần tỉnh lại. Hoắc Nam Châu và Trình Lê ngồi im lặng một bên, nhìn Nguyễn Kiều bị một đám “hồn ma.” vây quanh.