Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 147



Trình Lê liếc mắt đưa tình với Nguyễn Kiều đang há hốc mồm đằng sau: “Bà đây vẫn phong độ như xưa.”

Ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Nam Châu lướt qua cửa hang, giọng nói bình tĩnh: “Đáng mừng đáng mừng, lần này cũng không lỗ hai triệu.”

Trình Lê: “…”

Cái miệng của Hoắc Nam Châu thật là đáng ghét, cô em dâu Kiều Kiều của mình chịu được sao? Lúc đầu cô ta không nên làm mối cho hai người họ đúng không nhỉ? Trình Lê thầm mắng hai câu trong lòng, chỉ vào cửa hang hỏi: “Nói sao đây? Có vào không? Tôi nói trước nhé, tôi mặc sườn xám, tôi không xuống đâu.”

Hoắc Nam Châu nhướng mắt lên: “Cô có thể về rồi.”

Trình Lê: “Thế nghĩa là anh dùng xong là vứt à?”

Hoắc Nam Châu không hề áy náy: “Ừ.”



Nhưng cuối cùng, Trình Lê cũng không về. Mà lại đi cùng Hoắc Nam Châu và Nguyễn Kiều xuống đường hầm. Vị trí cửa hang trông rất chật hẹp nhưng sau khi chui vào, lại nhìn thấy một không gian rộng lớn. Hoắc Nam Châu đi trước, anh dùng một tay ôm lấy vai Nguyễn Kiều, cô gái ném ra mấy lá bùa lửa từ lòng bàn tay nhanh chóng chiếu sáng nơi chân họ đang đặt.

Là một tầng hầm bằng phẳng, nhìn xa xa thấy xung quanh dựng vài cái giá hành hình thời xưa, dưới ánh lửa, từng sợi tơ lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo nhưng nhìn kỹ lại, lại thấy những sợi tơ này giống như ảo giác. Nguyễn Kiều lại dán bùa lên người Hoắc Nam Châu và Trình Lê, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi rất lớn.

Nơi ngọn lửa chiếu sáng còn lưu lại những bóng đen nhàn nhạt, còn dưới những giá hành hình cao lớn kia, từng bóng người bị sợi tơ trói chặt tứ chi, cơ thể treo lơ lửng bất lực, đầu cúi gằm và vẻ bình tĩnh không nhúc nhích trông giống y như những xác chết.

Một luồng gió yếu từ lối đi trên đầu thổi xuống, nhẹ nhàng lướt qua bên tai Trình Lê, thổi bay những sợi tóc của cô ta, luồng gió lạnh lẽo làm nổi da gà cô ta, khiến cô ta không tự chủ được mà dựa vào bên người Nguyễn Kiều. Cô ta hạ giọng, có chút không chắc chắn hỏi: “Kiều Kiều bảo bối, em thấy không?”

“Thấy rồi.” Ánh mắt Nguyễn Kiều nhìn về phía trước, thoáng nhìn đã thấy gần mười giá hành hình, dưới ánh lửa trông vô cùng khủng bố. Ý thức Nguyễn Kiều bay bổng, nghĩ đến đoàn làm phim “Ai đang nhìn trộm tôi.” chắc chắn không ngờ, tầng hầm này mới thực sự là nơi quay phim ma thực thụ.

Tuy nói vậy nhưng Nguyễn Kiều có thể cảm nhận được, oán khí xung quanh dường như không nồng đậm, mặc dù đám người này sau khi chết bị trói hồn, thậm chí còn dùng cách cực đoan như vậy để tổ chức cho đám hồn phách này rời đi nhưng dường như chúng không oán hận bao nhiêu… Hoặc nói cách khác, chúng không có đủ sự thù hận để biến thành lệ quỷ.

Không giống như chàng trai trẻ tên Hứa Phong kia, chỉ một chút chấp niệm đã biến thành ác quỷ, lại nằm trên vai Phương Hiểu Phong chờ đợi cơ hội rời đi và trở về nhân gian.

Nguyễn Kiều bảo Hoắc Nam Châu và Trình Lê đứng yên tại chỗ, mình tiến lên gần giá hành hình. Cô đến gần người ở phía trước nhất, vừa định đưa ngón tay ra khẽ chạm vào người đó thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt vang lên: “Cô bé, gan dạ thật đấy, không sợ tôi làm gì cô à?”

Nguyễn Kiều sửng sốt một giây, nhìn kỹ thì thấy người bị treo trước mặt đã từ từ ngẩng đầu lên, đây là một ông lão đã lớn tuổi, toàn thân toát ra vẻ mệt mỏi, những nếp nhăn trên khuôn mặt như vỏ cây khô nhưng lông mày và râu tóc bạc trắng, trông khá có vẻ tiên phong đạo cốt. Dường như ông ta chỉ trêu chọc Nguyễn Kiều một chút nhưng khi ánh mắt nhìn vào khuôn mặt Nguyễn Kiều thì đột nhiên sững sờ: “Cô… cô trông quen quá.”

Nguyễn Kiều: “?”

Các người làm quỷ cũng dùng cách tán tỉnh này sao?

Nguyễn Kiều vô thức sờ sờ mặt mình, cảm thấy người trước mặt dường như không có ác ý gì, liền cười với ông ta. Nhưng cô vừa cười, ánh mắt của ông lão như dán chặt vào người cô, tự lẩm bẩm: “Có phải lão già ta ở đây lâu quá nên mắt không tốt không? Sao cô lại giống cô nhóc đó và thằng nhóc thúi đó thế? Ta nhìn kỹ xem nào, đôi mắt này của cô giống hệt cô nhóc Tinh, lông mày thì giống thằng nhóc thúi…”

Nghe được lời này, trong lòng Nguyễn Kiều bỗng dưng dâng lên một suy nghĩ kỳ quái. Cô chớp chớp mắt, đột nhiên nói: “Cô nhóc Khánh mà ông nói, là Trần Uyển Khánh phải không?”

Nói ra cái tên cuối cùng, Nguyễn Kiều chỉ cảm thấy cổ họng có phần khô khốc.

Nghe người ta nói cô trông giống ai, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Kiều chính là cha mẹ của nguyên chủ đã mất tích từ rất lâu trước đây. Đặc biệt là ông lão này còn nhắc đến một từ khóa “Tinh.” Cô liế.m liế.m đôi môi khô khốc, nhìn khuôn mặt của ông lão mà cảm thấy vô cùng căng thẳng. Lúc này, một bàn tay từ từ đặt lên vai cô, hơi ấm xuyên qua lớp áo mỏng truyền vào da thịt, suýt nữa làm trái tim Nguyễn Kiều run lên.

Cô ngẩng đầu nhìn, Hoắc Nam Châu cụp mắt nhìn xuống, dưới sự lập lòe của ánh lửa hằn sâu trong đôi mắt sâu thẳm kia lại mang theo chút trấn an, dường như đang âm thầm nói điều gì. Nguyễn Kiều cong môi với anh, ngay sau đó nghe thấy ông lão đột nhiên thay đổi dáng vẻ yếu đuối trước đó, hét lớn đầy khí thế: “Cô nhóc Tinh, mau tỉnh lại!”

Nguyễn Kiều: “?”

Ngọn lửa bên tai dường như cũng rung lên, Nguyễn Kiều ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bóng người mảnh khảnh treo trên giá hành hình thứ sáu sau lưng cô khẽ run lên, sau đó chậm rãi ngẩng lên, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Nguyễn Kiều đã từng thấy, trong bức ảnh mà cha mẹ Trần đưa.

Chỉ là Trần Uyển Khánh lúc đó còn rất ngây thơ và xinh đẹp, ngũ quan tươi tắn như tất cả các cô gái trẻ, trong sáng và rạng rỡ. Còn Trần Uyển Khánh xuất hiện trước mặt cô lúc này thì sắc mặt tái nhợt, đôi môi mềm mại gần như mất hết màu sắc. Bà ấy yếu ớt mở mắt, thậm chí ánh mắt còn chưa kịp tập trung, mất khoảng năm phút mới nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra trước mắt.

Bà ấy không còn sống được bao lâu nữa.

Trong vòng không đến một tháng nữa, bà ấy sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Nguyễn Kiều nhìn bà ấy, trong lòng bỗng dưng dâng lên một nỗi chua xót, cô nhẹ giọng nói: “Xin chào, tôi tên là Nguyễn Kiều. Trần Văn Hạo là cậu của tôi.”







Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com