Ngoan ngoãn ngồi trên ghế, Nguyễn Kiều buộc dây xích của con heo con vào ghế, hai tay chống cằm nhìn Hoắc Nam Châu ở đối diện, sắc mặt nhàn nhạt, cử chỉ tao nhã quý phái… gọi món. Đã ăn ở đây mấy lần, Hoắc Nam Châu nắm rõ khẩu vị của Nguyễn Kiều, gọi xong thì đưa đến trước mặt Nguyễn Kiều, cúi mắt hỏi: “Xem thử, có cần đổi gì không?”
Hoắc Nam Châu nghe vậy thì cười như không cười: “Vậy thì anh làm bạn trai cũng được.”
Nghe Hoắc Nam Châu tự miệng nói ra ba chữ “Bạn trai”, Nguyễn Kiều có chút ngượng ngùng. Nhưng cô xoa xoa mặt, những ngón tay trắng nõn ấn lên khuôn mặt hơi ửng đỏ, như thể do dự rất lâu mới nhỏ giọng nói: “Em vẫn luôn nghĩ rằng người như anh sẽ không yêu ai cả, anh… sao lại thích em?”
Cô đã muốn hỏi vấn đề này từ lần đầu Hoắc Nam Châu tỏ tình nhưng thực sự không tìm được cơ hội thích hợp.
Trong chuyện tình cảm Nguyễn Kiều có chút ngây ngô, lần đầu yêu đương trong lòng cũng có chút bất an, huống hồ người yêu cô không phải ai khác mà là Hoắc Nam Châu, người đàn ông độc thân đến tận lúc chết trong tiểu thuyết. Nguyễn Kiều cảm thấy, theo thiết lập nhân vật của Hoắc Nam Châu, anh nên yêu công việc mới đúng.
“Trước đây anh cũng nghĩ mình sẽ không yêu đương kết hôn.” Hoắc Nam Châu cụp mắt nói: “Còn tại sao, thích một người thì cần gì nhiều lý do như vậy. Đến khi anh biết mình thích em thì sự chú ý và tâm trí của anh đã sớm đặt trên người em. Đối với anh lúc này, làm sao để có được trái tim em còn có ý nghĩa hơn là lý do tại sao anh thích em.”
Nguyễn Kiều không nhịn được uống ực một ngụm nước.
Chết tiệt.
Anh ấy nói hay quá!
Nhéo nhéo vành tai nóng bừng, Nguyễn Kiều mượn cốc nước che đi biểu cảm trên mặt, mơ hồ nói: “Thật, thật sao?”
Thấy cô có vẻ hoảng hốt, Hoắc Nam Châu lại cười: “Vậy tại sao Kiều Kiều lại đồng ý làm người yêu anh?”
Nguyễn Kiều: “… Thích, thích anh.”
Vất vả lắm mới nói ra được mấy chữ đáng xấu hổ này, cô lại như nhớ ra điều gì, đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đừng hỏi em tại sao, em cũng không biết!”
Đôi mắt thanh tú của người đàn ông nhuốm đầy ý cười, Hoắc Nam Châu không hay cười, anh cao quý lạnh lùng, đặc biệt là khi mặc vest đeo cà vạt, luôn khiến người ta có cảm giác xa cách. Nhưng anh cười lên cũng rất đẹp, đôi môi mỏng hơi cong lên, đôi mắt dài hẹp in bóng đôi mắt trong veo và ngũ quan xinh đẹp của Nguyễn Kiều.
Dường như trong mắt anh chỉ có cô.
“Yên tâm, anh không hỏi em. Ăn xong anh sẽ đi cùng em, hy vọng bạn gái có thể cho anh một cơ hội.”
Nguyễn Kiều kéo dài giọng ồ một tiếng.
Ngay sau đó đột nhiên hỏi: “Anh còn nhớ lần chúng ta đến nghĩa trang nhà họ Chu không? Lúc đó anh không được chu đáo như vậy đâu. Lúc em nhảy tường suýt ngã, anh không những không đỡ em mà còn cười trộm.”
Nguyễn Kiều liếc anh: “Anh còn chế giễu em, bảo em xem phim người lớn, bảo em xem ít phim hoạt hình đi.”
Những lời phàn nàn liên tiếp lọt vào tai, Hoắc Nam Châu không chút biến sắc uống một ngụm trà. Anh không ngờ yêu đương lại như vậy, còn lôi hết những chuyện trước đây anh không lịch sự ra để lôi ra đánh đòn. Hoắc Nam Châu ngước mắt lên, thu hình ảnh Nguyễn Kiều vào trong mắt, nhìn kỹ mới nhận ra cô gái nhỏ căn bản không hề tức giận, kỳ thực nói là lật lại chuyện cũ thì không bằng nói là trêu chọc.
Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể hoàn toàn xóa tan bầu không khí hơi ngượng ngùng giữa hai người. Vì vậy, anh cong môi, nhỏ giọng dỗ cô: “Lần sau anh sẽ cùng em xem phim hoạt hình.”
Nguyễn Kiều ngạc nhiên chớp mắt.
Hoắc Nam Châu vừa nói như vậy, cô đã tưởng tượng ra rồi.
Trước chiếc ghế sofa lớn, cô và Hoắc Nam Châu ngồi cạnh nhau, chiếc tivi lớn trước mặt hai người đang chiếu phim hoạt hình gia đình heo máy sấy tóc.
Nguyễn Kiều: “…”
Ít nhiều cũng có chút vỡ mộng.
Cô khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: “Hay là em ở đây xem thời sự tài chính với anh nhé.”
Chán thì có chán nhưng Nguyễn Kiều rất biết cách tìm niềm vui trong sự buồn chán. Ví dụ như cô có thể nhìn ra ngay những doanh nhân kia là dựa vào bản lĩnh thực sự hay chỉ dựa vào những thứ có không.
…
Ăn trưa xong, Nguyễn Kiều xoa xoa cái bụng căng cứng, chỉ muốn tìm một chiếc giường để ngủ nhưng nghĩ đến chiều vẫn còn việc phải làm nên chỉ biết thở dài. Cô đi theo sau Hoắc Nam Châu xuống tầng một, khi đi ngang qua phòng riêng bên cạnh, Nguyễn Kiều vô tình liếc thấy cửa phòng riêng hé mở một khe, ngay sau đó có tiếng đàn ông truyền ra.
“Trốn cái gì? Cô ở trong giới cũng lâu rồi, lẽ nào không biết ý nghĩa của việc đi ăn cùng tôi là gì sao?”
“Người quản lý của tôi nói là Triệu tổng. Anh buông tôi ra!”
Giọng nói có phần quen thuộc lọt vào tai Nguyễn Kiều, cô dừng bước chân. Bất chợt cô đưa tay kéo người đàn ông bên cạnh. Hoắc Nam Châu quay đầu nhìn lại, thấy mặt mày Nguyễn Kiều căng thẳng, sắc mặt có vẻ không được tốt. Hoắc Nam Châu liền nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Không khỏe ở đâu sao?”
Cô chỉ tay về phía phòng bên cạnh: “Hình như có người quen.”
Hoắc Nam Châu hiểu ý: “Vậy chúng ta vào xem thử.”
Không cần Nguyễn Kiều ra tay, Hoắc Nam Châu đã đẩy cửa bước vào. Anh đứng trước mặt Nguyễn Kiều, thân hình cao lớn thon dài gần như che khuất hoàn toàn Nguyễn Kiều nhỏ nhắn. Ánh mắt anh chậm rãi nhìn về phía chiếc bàn lớn đằng trước, phòng riêng rất rộng nhưng trước bàn ăn chỉ có hai người. Người đàn ông trông khoảng bốn mươi tuổi, bụng bia phệ, trên mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc và tức giận vì có kẻ không mời mà đến.
Còn người phụ nữ hai mươi mấy tuổi kia khi nhìn thấy người tới thì mắt sáng lên, nhân lúc người đàn ông ngây người, cô ta dùng giày cao gót đá mạnh vào anh ta một cái, rồi loạng choạng chạy lại đây.
Lúc này Hoắc Nam Châu mới dịch người sang một bên, Nguyễn Kiều núp phía sau anh lập tức tiến lên đỡ người phụ nữ. Tóc người phụ nữ rối bù, dây áo hai bên vai bị tuột xuống để lộ bờ vai mảnh khảnh, đôi mắt cô ta đỏ hoe, khi nhìn thấy Nguyễn Kiều thì ngẩn ra vài giây, đột nhiên bật khóc: “Kiều Kiều…”