Say đến thế này mà vẫn nhớ trước tên anh có thể thêm một tính từ.
Anh nhẹ nhàng véo má cô gái mềm mại nhưng nóng bỏng, giọng nói trầm thấp như dỗ dành hỏi: “Vậy em có đồng ý lời tỏ tình của anh ta không?”
Nguyễn Kiều ngẩng đầu chớp mắt đầy vẻ mơ màng.
Một lúc sau, lại vùi đầu vào lòng anh: “Lúc đầu định đồng ý. Nhưng… nhưng hôm nay anh ta đến dự tiệc mà không nói với tôi… Không, không đồng ý nữa.”
Hoắc Nam Châu bật cười: “Anh ta biết em ở đây mới đến. Vì vậy, có thể cho anh ta một cơ hội không?”
Cơ thể đang không yên phận trong lòng anh khựng lại, Nguyễn Kiều ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: “Thật không?”
Hoắc Nam Châu: “Ừ.”
Nguyễn Kiều ư một tiếng, lại vùi vào lòng anh, hít hà mùi hương dễ chịu đó, chậm rãi nói: “Vậy, vậy thì tôi sẽ cho anh ta một cơ hội. Vậy thì anh có thể để bạn trai tôi đến đón tôi không?”
Hoắc Nam Châu không phải lần đầu thấy Nguyễn Kiều say rượu nhưng anh thấy, Nguyễn Kiều say rượu lần nào cũng đáng yêu hơn lần nào, nhất là hôm nay, còn đáng yêu hơn nữa.
Những ngón tay thon dài lướt qua má cô gái mềm mại. Cảm giác dưới đầu ngón tay đặc biệt trơn mịn, chỉ cần nhẹ nhàng véo một cái là đã không thể khống chế được. Anh cụp mắt xuống, một tay ôm lấy eo thon của Nguyễn Kiều, đầu ngón tay vô thức lướt qua vị trí eo hõm, Hoắc Nam Châu dựa vào tường, nhìn vầng trăng trên bầu trời từ từ thở ra một hơi.
Anh từng cho rằng sức chịu đựng của mình rất kinh người nhưng trên thực tế khi gặp Nguyễn Kiều, tất cả đều trở thành chuyện cười.
Im lặng một lúc rất lâu, Nguyễn Kiều vẫn không cam lòng hỏi: “Anh đã liên lạc với bạn trai của tôi chưa?”
Giọng nói của Hoắc Nam Châu khàn khàn, nhuốm màu d.ục vọ.ng sâu thẳm như màn đêm, anh khẽ ừ một tiếng: “Anh ấy bảo anh đưa em về nhà, còn nữa, bảo em ngày mai tỉnh dậy đừng quên những gì đã nói hôm nay.”
Nguyễn Kiều chẳng nghe được gì, đôi mắt mơ màng của cô đã không mở ra được nữa.
Đợi đến khi Hoắc Nam Châu bế Nguyễn Kiều lên phòng nghỉ ở tầng hai, Nguyễn Kiều đã ngủ rất say. Phòng nghỉ là một phòng suite, chăn gối trong phòng ngủ sạch sẽ thoáng mát, còn thoang thoảng mùi thơm nhẹ, Hoắc Nam Châu vừa đặt Nguyễn Kiều lên giường, cô liền vô thức lăn một vòng, cuộn chăn lật người.
Hôm nay Nguyễn Kiều mặc một chiếc váy không trang trọng như hôm dự tiệc đính hôn của Nguyễn Phỉ, chỉ là một chiếc váy dài màu đen, chiếc váy bó sát tôn lên vòng eo thon thả và đôi chân dài của cô gái, lúc này ôm chăn nhích người, váy bị vén lên một chút, để lộ một mảng lớn làn da trắng nõn trên chân.
Mảng trắng sáng chói lóa đó lọt vào tầm mắt, hơi thở của Hoắc Nam Châu cũng khựng lại. Anh mím môi, cúi người kéo chiếc chăn bên cạnh lại, nhẹ nhàng đắp lên người Nguyễn Kiều, rồi mới chậm rãi đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra đón gió lạnh.
Gió đêm đầu thu đã se lạnh nhưng lại có tác dụng hạ nhiệt rất tốt. Ít nhất cũng thổi tỉnh đầu óc của Hoắc Nam Châu, anh dựa vào bên cửa sổ, vừa đón gió vừa nhìn cô gái trên giường. Có lẽ Nguyễn Kiều ngủ không thoải mái, cứ cọ tới cọ lui, khiến cho chiếc váy trên người cô gần như không còn tác dụng che chắn nữa.
Đằng này cô lại không hề có ý thức gì.
Không thể phủ nhận rằng cảnh tượng này lọt vào mắt Hoắc Nam Châu thực sự là cảnh đẹp hiếm có nhưng anh thực sự không thể ở lại được nữa. Xoa xoa huyệt thái dương đang đau nhức, Hoắc Nam Châu lấy điện thoại gọi cho Trình Lê, Trình Lê nhận được điện thoại cảm thấy rất bất ngờ: “Sao thế, anh không nhìn nổi à? Lát nữa buổi đấu giá em còn để ý đến một chiếc vòng cổ kim cương xanh định mang về nhà cơ.”
Hoắc Nam Châu dễ nói chuyện: “Cô qua đây ở với Nguyễn Kiều, tôi mua cho cô.”
Trình Lê: “Anh đợi tôi, tôi đến ngay.”
Mặc dù Trình Lê thực sự không thiếu tiền nhưng một chiếc vòng cổ kim cương xanh có giá khởi điểm là năm mươi triệu mà không cần cô ta phải bỏ tiền ra thì sao mà không thích chứ? Trắng trợn là sướng nhất!
Cô ta không nói hai lời lập tức gõ cửa phòng suite của Nguyễn Kiều. Hoắc Nam Châu mở cửa, người đàn ông mở cửa không chút do dự, khẽ gật đầu với Trình Lê: “Chăm sóc cô ấy cho tốt, có chuyện gì cứ gọi điện cho tôi.”
Trình Lê ồ một tiếng, lại không khỏi lải nhải: “Không phải chỉ là buổi đấu giá thôi sao? Đáng để anh bỏ Nguyễn Kiều để đi tham gia ư? Nếu anh để ý đến cái gì định tặng Nguyễn Kiều thì để tôi đấu giá giúp anh là được.”
Trình Lê ngây thơ cho rằng trong buổi đấu giá có thứ mà Hoắc Nam Châu muốn có.
Bằng không tại sao anh lại từ bỏ một cơ hội tốt như vậy để ở bên Nguyễn Kiều?
Hoắc Nam Châu không trả lời.
Trình Lê cũng không để ý, dù sao cũng được tặng không một sợi dây chuyền. Sau khi vẫy tay tạm biệt Hoắc Nam Châu, Trình Lê đi một vòng trong phòng nghỉ mới bước vào phòng ngủ. Ánh mắt lướt đến bên giường, khi nhìn rõ dáng vẻ lúc này của Nguyễn Kiều, Trình Lê cuối cùng cũng biết tại sao Hoắc Nam Châu phải đi——
Không phải vì hứng thú với buổi đấu giá, hoàn toàn là vì sợ sức chịu đựng của mình sẽ xuống mức âm.
Ánh mắt của Trình Lê vô tư lướt qua cô gái trên giường, không nhịn được trong lòng phải thốt lên hai tiếng, đúng là Hoắc Nam Châu, tình huống này mà cũng nhịn được.
…
Ngay đêm hôm đó, Hoắc thị Hoắc Nam Châu đã lên hot search với một vài tin tức về buổi đấu giá.
#Vòng cổ kim cương xanh giá một trăm tám mươi triệu#
#Hoắc Nam Châu đấu giá viên hồng ngọc tự nhiên trị giá ba trăm triệu#
#Hoắc Nam Châu đấu giá#
Mặc dù đã là một hai giờ sáng nhưng những chú cú đêm hóng hớt không hề ít. Từng người nhìn vào chủ đề hot search hôm nay, lần lượt phát ra tiếng cảm thán của những kẻ nhà quê chưa từng thấy thế giới: