Lời phát biểu đầy khí chất bá đạo này khiến khóe miệng Nguyễn Kiều giật giật.
“Cho nên chị định thế nào?”
Nói đến cuối cùng, Trình Lê vẫn không nhịn được. Nhưng cô ta cũng nghĩ Nguyễn Kiều sẽ không trả lời được, vậy thì thôi vậy. Giọng nói trong điện thoại im lặng một lúc, một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói hơi nhỏ của Nguyễn Kiều: “Bây giờ em nghi ngờ bùa đào hoa em bán cho Hoắc Nam Châu có vấn đề.”
Trình Lê: “…”
Sau vài giây ngẩn ra, Trình Lê bật cười.
Thảo nào đột nhiên giống như một người bán hàng trên mạng, đăng rất nhiều bài viết trên vòng bạn bè.
Trình Lê sắp cười chết vì hành động của Nguyễn Kiều rồi. Nếu lúc này đối phương ở bên cạnh mình, cô ta chắc chắn sẽ giơ tay xoa xoa đầu Nguyễn Kiều, dù sao cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đáng yêu thật sự.
Trình Lê ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn ra bụi hoa xào xạc bên ngoài, cười nói: “Mặc dù bản thân chị dường như không có quyền lên tiếng về chuyện tình cảm nhưng chị quen biết Hoắc Nam Châu gần ba mươi năm rồi, có thể chắc chắn nói với em rằng, anh ấy là người nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Hay là… Thử xem? Vừa khéo, sau này chính là em dâu của chị, mối quan tâm của chúng ta còn có thể tiến thêm một bước.”
Nguyễn Kiều há miệng, đáy mắt tràn ngập vài phần bất an.
Trước đây cũng không phải không có người tỏ tình với cô nhưng suy nghĩ của Nguyễn Kiều rất rõ ràng——sau này cô sẽ kế thừa Thiên Sư môn, không có tâm tư cũng không có thời gian để yêu đương.
Hơn nữa, lúc đó có rất nhiều người ở Thiên Sư môn cưng chiều cô, Nguyễn Kiều chưa bao giờ cảm thấy mình cần một người bạn trai.
Bây giờ thì khác rồi.
Cô không hiểu sao lại xuyên vào một cuốn tiểu thuyết, không người thân thích. Nhà họ Nguyễn thì không cần phải nói, cha mẹ nhà họ Trần tuy tốt với cô nhưng cũng chỉ là chú dì, cha mẹ ruột của cô từ sau khi mất tích đến nay đã hai mươi năm không thấy bóng dáng, cô có những người bạn như Trình Lê nhưng… dù sao cũng không bằng trước kia.
Hơn nữa bây giờ cũng không có Thiên Sư môn cần kế thừa.
Nguyễn Kiều lại thở dài trên bàn.
Cô nhất thời không trả lời, Trình Lê cũng không thúc giục cô, chỉ nói: “Nhưng chuyện này vẫn phải xem em, mặc dù chị có ý muốn làm mối cho em và Hoắc Nam Châu nhưng chuyện tình cảm thì phải do hai người tự nhìn nhau. Một thời gian không nghĩ thông suốt thì đừng nghĩ nữa, chị đoán anh ấy đã thích em rồi, cũng không tiện ép buộc em.”
Nói khó nghe một chút, cho dù Nguyễn Kiều là một người con gái tồi, cố tình câu dẫn Hoắc Nam Châu thì Hoắc Nam Châu cũng sẽ không oán trách gì.
Trình Lê không nhịn được cười: “Không phải còn uống rượu à? Ngủ sớm đi. Ngày mai còn phải cùng Hoắc Nam Châu đến công ty.”
Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Kiều hận không thể tìm một cái hang chui vào.
Cô mơ hồ trả lời hai tiếng nhưng không nói thêm gì nữa, chào Trình Lê rồi cúp điện thoại. Cầm điện thoại nhìn vào vài cái tên ít ỏi trong WeChat, Nguyễn Kiều đổi tư thế nằm sấp, cuối cùng vẫn mở WeChat của Hoắc Nam Châu, hỏi: Hứa tiên sinh——
Ba chữ đánh ra, Nguyễn Kiều do dự một chút, lại vội vàng xóa đi.
Hôm nay người ta đã tỏ tình với cô rồi, cô còn mở miệng Hứa tiên sinh, khép miệng Hứa tiên sinh, luôn cảm thấy như rất xa lạ.
Vì vậy lại đánh Hứa tổng, rồi xóa đi.
Trực tiếp đánh ba chữ Hoắc Nam Châu, rồi xóa đi.
Cuối cùng Hoắc Nam Châu chỉ nhận được bốn chữ rất đơn giản: Đến nhà chưa?
Tối nay Hoắc Nam Châu không ở Vọng Tây lâu, bình thường anh cũng không ở Vọng Tây lâu, chỉ là dạo này Vọng Tây lâu có thêm Nguyễn Kiều, dù là anh hay Trình Lê và những người khác đều đến đây ở vài ngày. Anh về nhà cách đây mười phút, về đến căn hộ cởi áo vest, cởi cúc áo sơ mi, mới lấy điện thoại ra định báo với Nguyễn Kiều là anh đã về nhà rồi.
Đổi lại trước đây Hoắc Nam Châu chắc chắn sẽ không gửi tin nhắn như vậy, bây giờ chỉ muốn liên lạc với Nguyễn Kiều mà thôi. Nhưng điều mà Hoắc Nam Châu không ngờ tới là, anh mở hộp thoại WeChat của Nguyễn Kiều thì thấy dòng chữ ‘Đang nhập…’ to đùng ở trên. Hoắc Nam Châu thấy hứng thú, muốn xem Nguyễn Kiều muốn nói gì với anh, kết quả chờ đi chờ lại mười phút, chỉ đợi được bốn chữ.
Người đàn ông không nhịn được cúi mắt cười khẽ.
Nhưng mà, cũng là chuyện tốt.
Ít nhất là không trốn tránh anh.
Hoắc Nam Châu trả lời: Đã về rồi, không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi.
Nguyễn Kiều vội vàng trả lời: Vâng, ngủ ngon.
Hoắc Nam Châu: Ngủ ngon.
…
Đêm đó Nguyễn Kiều mơ rất nhiều giấc mơ nhưng mỗi giấc mơ đều liên quan đến Hoắc Nam Châu. Đầu tiên là Hoắc Nam Châu ép cô vào góc tường tỏ tình, đe dọa cô nếu không đồng ý sẽ giết sạch những người ở Thiên Sư môn. Sau đó lại xúi giục Trình Lê và những người khác tới làm thuyết khách, tóm lại trong mơ ngoài mơ đều chỉ có một ý——muốn cô làm bạn gái.
Nguyễn Kiều ngượng ngùng.
Cô cảm thấy mình có hơi tự luyến.
Lúc tỉnh dậy, nguyễn Kiều sờ sờ mặt mình, theo thói quen lấy điện thoại ra xem giờ, sau đó cô ngây ra – đã mười giờ sáng rồi, cô quên không đặt báo thức.
Mười giờ, Hoắc Nam Châu đã làm việc ở công ty một tiếng rồi.
Cô luống cuống mở wechat, hộp thoại giữa cô và Hoắc Nam Châu nằm ở trên cùng nhưng có một tin nhắn chưa đọc. nguyễn Kiều mở ra xem, nội dung là: Hôm nay ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đến Hoắc thị làm việc với anh.
nguyễn Kiều: “…”
Hai phút sau, cô trả lời: [Ngủ một giấc dậy thấy mặt trời đã chiếu vào mông.JPG]
Cô tưởng rằng một người như Hoắc Nam Châu chắc chỉ lo làm việc mà không xem điện thoại, không ngờ anh ta trả lời ngay: Đã dậy rồi à? Đau đầu không? Hậu quả của việc uống rượu hôm qua còn rất nặng.
Nguyễn Kiều hít một hơi, cảm thấy Hoắc Nam Châu dịu dàng quan tâm người khác như vậy có hơi mất đi sự ảo tưởng nhưng nghĩ kỹ lại trong lòng có chút vui vẻ, dù sao thì cô có thể là người đầu tiên được anh quan tâm như vậy.