Cho đến khi cô và Hoắc Nam Châu lần lượt bước vào nhà ăn công ty, những nhân viên đang xếp hàng lấy cơm, ăn cơm đều nhìn về phía cô. Nguyễn Kiều trong nháy mắt đã thu về vô số ánh mắt.
Nguyễn Kiều: “…”
Cô cảm thấy mình còn căng thẳng hơn cả con khỉ sắp biểu diễn trong rạp xiếc.
Nguyễn Kiều do dự hai giây, quay đầu lại hỏi Hoắc Nam Châu với vẻ mặt nghiêm túc: “Bây giờ tôi về gọi đồ ăn ngoài thì còn kịp không?”
Giọng nói nghe có vẻ hơi bực bội, rõ ràng là không ngờ đến nhân viên của Hoắc thị lại nhiệt tình như vậy.
Hoắc Nam Châu thấy hơi buồn cười nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ thuận theo lời Nguyễn Kiều nói tiếp: “Không kịp nữa rồi.”
Bốn chữ đơn giản lọt vào tai, Nguyễn Kiều chớp chớp mắt, không nói thêm gì nữa.
Còn Hoắc Nam Châu cũng tiến lên một bước dẫn đầu đi về phía trước. Nguyễn Kiều theo sau người đàn ông, nhìn bóng lưng Hoắc Nam Châu, trong lòng đủ loại suy nghĩ thoáng qua—— Hoắc Nam Châu biết ý ngoài lời của câu nói đó là gì.
—— Bây giờ về gọi đồ ăn ngoài thì còn kịp không?
Hỏi thực ra là bây giờ chạy đi thì có khiến đám nhân viên này giả vờ không nhìn thấy cô không.
Hoắc Nam Châu anh ấy… phần lớn là cố ý đưa cô đến ăn trưa.
Nguyễn Kiều cúi đầu nhìn ngón tay mình, vừa rồi lá bùa cuối cùng cô vẽ là bùa đào hoa, vốn định vẽ thêm cho Hoắc Nam Châu hai lá nữa nhưng bây giờ…
Nguyễn Kiều mím môi.
Mặc dù bữa trưa này khiến Nguyễn Kiều có chút ngồi không yên nhưng phải nói rằng tay nghề đầu bếp của nhà hàng Hoắc thị khá tốt, đặc biệt là món sườn xào chua ngọt, còn ngon hơn cả món do khách sạn năm sao làm. Nguyễn Kiều gọi một phần, Hoắc Nam Châu cũng gọi một phần, cuối cùng phần của Hoắc Nam Châu đều vào bụng Nguyễn Kiều.
Nhân viên chứng kiến toàn bộ quá trình suýt chút nữa thì che miệng hét lên.
Lần này họ đều học khôn rồi, biết Hoắc Nam Châu đang ở trong nhóm lớn nên cố tình tìm đến các nhóm nhỏ của các phòng ban, trước tiên là tấn công bằng một loạt biểu tượng cảm xúc ‘hét lên’, sau đó liền gõ phím như điên.
[Tôi nhìn thấy rồi! Tôi thấy tổng giám đốc Hoắc nhường phần sườn xào chua ngọt của mình!]
[Các chị em ơi, đây chắc chắn là tình yêu rồi.]
[Trước đây không phải có chị em nào đó thống kê lại số lần tổng giám đốc Hoắc xuất hiện ở nhà ăn của công ty và các món ăn anh ấy gọi sao? Em nhớ là anh ấy không thích ăn sườn xào chua ngọt, chưa từng gọi lần nào.]
[Đúng đúng đúng, em có lưu lại. Phần sườn xào chua ngọt đó của anh ấy chắc chắn là gọi riêng cho Nguyễn Kiều!]
Phải công nhận rằng Nguyễn Kiều đúng là xinh đẹp, chậc chậc.
Để tôi xem xem ai không phải fan của cặp đôi Nam Kiều nào?
Không ngờ ông chủ Hoắc của chúng ta lại thực sự khai sáng rồi, fan mẹ rơi nước mắt.
Trợ lý Trương: “…”
Nhìn vào nhật ký trò chuyện của nhân viên, trợ lý Trương bắt đầu hồi tưởng về khẩu vị của Hoắc Nam Châu, Hoắc Nam Châu thực sự không thích đồ chua ngọt, món sườn xào chua ngọt đổi lại thì bình thường anh chẳng thèm nhìn tới. Chỉ có hôm nay——
Tâm tư này, rõ ràng như ban ngày.
…
Ăn trưa xong, Nguyễn Kiều và Hoắc Nam Châu lại trở về văn phòng nhưng vẫn còn sớm so với thời gian làm việc buổi chiều, Hoắc Nam Châu liếc nhìn Nguyễn Kiều. Cô gái nằm bò trên bàn trà, trông thì như đang vẽ bùa nhưng thực tế lại nhắm mắt ngáp ngắn ngáp dài. Đầu bút lông chấm một chấm son đã lâu không rơi xuống, cuối cùng cũng run rẩy rơi xuống, loang ra một vết trên tờ giấy vàng.
Nguyễn Kiều thực sự hơi buồn ngủ nhưng cô vẫn giả vờ cầm lấy bút lông.
Điều này đại khái cũng giống như học sinh trong lớp buồn ngủ muốn chết nhưng vẫn phải cầm bút vẽ vài nét trên giấy.
Cho đến khi có tiếng bước chân vang lên sau lưng, Hoắc Nam Châu cúi xuống rút cây bút lông trong tay Nguyễn Kiều ra, cẩn thận đặt sang một bên. Ánh mắt lướt qua chấm son, anh khẽ nói: “Bên trong có phòng nghỉ, em vào đó ngủ đi.”
Giọng nói của Hoắc Nam Châu vang lên bên tai, cuối cùng cũng khiến Nguyễn Kiều tỉnh táo hơn một chút, cô chậm chạp chớp mắt, xua tay: “Không cần đâu, tôi nằm một lát là được.”
Vẻ nghiêm túc vẽ bùa bị vạch trần, Nguyễn Kiều dứt khoát nằm thẳng xuống bàn luôn.
Buồn ngủ không muốn nói thêm lời nào với Hoắc Nam Châu.
Hoắc Nam Châu mím môi, một lúc sau, cởi áo vest ngoài, nhẹ nhàng đắp lên vai Nguyễn Kiều.
Nguyễn Kiều tỉnh dậy sau hơn một tiếng, ngủ gục đúng là không tốt cho cơ thể của cô, ngủ dậy đau ê ẩm cả lưng và eo. Cô mở đôi mắt còn hơi mơ màng, ngồi dậy, chiếc áo trên vai trượt theo đường cong của cơ thể cô rơi xuống, khi rơi xuống đất phát ra tiếng “Bịch.” khiến Nguyễn Kiều giật mình.
Cô quay đầu nhìn lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào chiếc áo vest đó một lúc lâu.
Là chiếc áo mà Hoắc Nam Châu mặc vào buổi sáng.
Đến gần còn ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên người đàn ông.
Nguyễn Kiều nhặt áo lên, định đặt lên bàn nhưng cánh cửa văn phòng đột nhiên bị người bên ngoài đẩy ra. Hoắc Nam Châu chỉ mặc áo sơ mi quần tây bước vào, dáng vẻ của anh trông có phần lười biếng, dưới ống tay áo xắn lên lộ ra một chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền. Nghiêng đầu nhìn lại, vừa khéo nhìn thấy Nguyễn Kiều đang ôm quần áo của anh.
Ánh mắt lướt qua chiếc áo vest, anh như vô tình hỏi: “Tỉnh rồi?”
Nguyễn Kiều nhìn anh, lại nhìn chiếc áo đang ôm trong tay, khuôn mặt trắng nõn thoáng chốc ửng hồng, vội vàng đặt áo sang một bên, cô gật đầu với Hoắc Nam Châu: “Tỉnh rồi. Cảm ơn anh Hoắc đã cho mượn áo.”
“Không có gì.” Hoắc Nam Châu nói: “Tôi sẽ đi họp một lát, nếu em thấy chán thì bên kia có máy tính bảng, có thể xem phim truyền hình. Hoặc có nhu cầu gì khác thì cứ tìm trợ lý Trương.”
“Vâng, vâng.”
Nhưng đợi đến khi Hoắc Nam Châu vừa đi, Nguyễn Kiều đã nhanh chân đi đến bên chậu cây xanh mà cô rất quen thuộc. Ngón tay lục lọi trong chậu cây một hồi lâu, lôi ra một chiếc túi gấm, mở ra xem, lá bùa đào hoa bên trong vẫn còn nguyên vẹn.