Thiên Kim Giả Dựa Vào Huyền Học Bạo Hồng

Chương 110



Nghĩ đến đây, chút bực bội trong lòng Nguyễn Phỉ cuối cùng cũng tiêu tan gần hết.

Còn cha Nguyễn cũng tỏ ra vẻ như có điều suy nghĩ.



Nguyễn Kiều là tâm điểm của buổi nói chuyện cuối cùng cũng có cơ hội khoác tay Trình Lê đi đến một góc, trong nháy mắt nụ cười trên mặt cô biến mất không còn chút dấu vết, cô xoa xoa khuôn mặt gần như đã cứng đờ, than thở: “Quả nhiên, từ nhỏ đến lớn em ghét nhất là những buổi tiệc như thế này.”

Giả vờ giả vịt thực sự quá mệt mỏi.

Cho nên cô không thích hợp để trở thành một diễn viên.

Trình Lê nghe cô than thở thì không nhịn được cong môi cười, người đẹp cười trăm vẻ, đặc biệt là Trình Lê, người được thời gian ưu ái. Cô ta dựa nửa người vào Nguyễn Kiều: “Vậy thì em phải nhanh chóng thích nghi thôi.”

Lỡ như sau này thực sự ở bên Hoắc Nam Châu, những buổi tiệc như thế này sẽ còn nhiều nữa.

Trình Lê nghĩ thầm, sợ Nguyễn Kiều nhìn ra điều gì đó, cô ta nhanh chóng chuyển chủ đề. Cô ta kéo tay Nguyễn Kiều, chớp mắt với cô: “Hôm nay cũng coi như là một buổi tiệc lớn rồi, đi, chị giới thiệu cho em mấy cô em gái của chị.”

“Em gái?”

“Những cô em gái Plastic trong giới này.” Trình Lê không chút để ý nói một câu, kéo Nguyễn Kiều đi đến bên cạnh mấy người phụ nữ, mấy người phụ nữ này đều khoác những bộ váy dạ hội đắt tiền, trên người đeo đầy trang sức lấp lánh. Nhìn thấy Trình Lê đi tới, họ lập tức nở nụ cười.

Họ và Trình Lê bình thường cũng nói được vài câu, trước đó không lâu Trình Lê và Phí Nghiêm Thanh ly hôn, sau đó anh ta cặp kè với tiểu tam rồi ngoại tình, không ít phu nhân, tiểu thư của các gia đình hào môn đều chế giễu Trình Lê sau lưng, nhưng họ lại thấy không cần thiết. Trình Lê đâu có dựa vào chồng, cô ta có gia tộc họ Trình chống lưng, chỉ cần họ Trình không sụp đổ thì Trình Lê mãi mãi là tiểu thư của họ Trình.

“Ồ, đây không phải là tiểu thư Nguyễn Kiều sao? Gần đây tôi cứ thấy tên của tiểu thư Nguyễn, tiểu thư Nguyễn ngoài đời đẹp hơn trong ảnh nhiều.”

“Đúng vậy đúng vậy, vừa nãy lúc Nguyễn tiểu thư đi tới còn chói mắt hơn cả đèn trong cả căn phòng này.”

“So sánh như vậy thì nữ chính kia thật nhạt nhẽo.”

Trình Lê mỉm cười đáp: “Đúng không, khuôn mặt nhỏ nhắn và vóc dáng này của cô em gái nhà chúng tôi mà không tiếp tục làm minh tinh thì hơi lãng phí tài nguyên. Nhưng công việc ấy mà, phải chọn cái mình thích. Tôi nói cho các cô biết, cô em gái nhà chúng tôi lợi hại lắm—”

Sau một hồi nói chuyện, Nguyễn Kiều mơ mơ màng màng nghĩ, sao lại có cảm giác như Tết Trình Lê dẫn con gái đi khoe khoang với họ hàng vậy… Miệng không kìm được giật giật, Nguyễn Kiều lặng lẽ dời mắt đi. Cũng lúc này, trong số những cô em gái plastic của Trình Lê có người che miệng cười: “Vừa hay, dạo trước tôi mới mua một căn biệt thự, lúc đó mời Nguyễn tiểu thư đến xem giúp. Nguyễn tiểu thư, chúng ta kết bạn trên WeChat nhé.”

Mấy người khác nghe vậy cũng lập tức gật đầu: “Đúng đúng đúng, dạo này chồng tôi vừa hay muốn tìm một vị đại sư. Dạo trước anh ấy còn nói muốn hỏi thăm vị kia ở nhà họ Chu—”

“Vị kia ở nhà họ Chu? Không phải là cô Kiều của chúng ta sao?”

“Ồ? Trùng hợp vậy?”

“Đương nhiên rồi, chuyện đó vẫn là Kiều Kiều và Nam Châu cùng nhau đi làm đấy.”

Cái tên Hoắc Nam Châu vừa được nhắc đến, mấy cô em gái plastic lại chấn động, trong nháy mắt ánh mắt nhìn Nguyễn Kiều lại nhiệt tình hơn không ít.

Nguyễn Kiều: “…”

Hay là chúng ta nói chuyện làm ăn trước đi.



Hoắc Nam Châu và Trình Huyền đến muộn, lúc đến biệt thự thì tiệc đính hôn đã qua hơn nửa. Mặc dù là tiệc đính hôn của Nguyễn Phỉ và Hoắc Minh Trạch nhưng trên thực tế không ít người là đến vì Hoắc Nam Châu. Không gặp được Hoắc Nam Châu, lập tức lời nói khó nghe hơn nhiều.

“Xem ra Hoắc Tổng cũng không coi trọng đứa cháu trai Hoắc Minh Trạch này lắm nhỉ.”

“Ai nói không phải. Các anh không thấy ngay cả ông cụ và bà cụ nhà họ Hoắc cũng không đến sao?”

“Các anh còn không hiểu sao? Không thấy cái cô tên Nguyễn Kiều kia có quan hệ thế nào với nhà họ Nguyễn à, trước đây còn suýt nữa trở thành hôn thê của Hoắc Minh Trạch, Hoắc Tổng… trong lòng có thể dễ chịu được sao? Tôi nói đàn ông đều hẹp hòi, có quan tâm anh có phải cháu tôi hay không, suýt nữa cướp mất người phụ nữ của tôi thì chính là vấn đề của anh!”

“Nói như vậy, Hoắc Tổng và tiểu thư Nguyễn Kiều kia thực sự có quan hệ như vậy sao? Không ngờ nhỉ, những năm gần đây bên cạnh Hoắc Tổng căn bản không có bóng dáng người phụ nữ nào, bây giờ lại tìm được một cô gái nhỏ. Nhưng sao hai người họ không cùng nhau đến dự nhỉ?”

Tất cả những lời xì xào bàn tán đều kết thúc khi Hoắc Nam Châu đến. Nhưng đối với những lời chào hỏi nồng nhiệt của những người khác Hoắc Nam Châu và Trình Huyền rõ ràng không có hứng thú, Trình Huyền cầm lấy ly rượu trên tay người phục vụ, dọc theo bờ môi cười: “Tiếc là hôm nay cậu đến muộn quá, màn xuất hiện kinh diễm của Nguyễn Kiều cậu không nhìn thấy, cô gái nhỏ đó xinh đẹp thật. Quả nhiên không phải nhà họ Nguyễn kia sinh ra được.”

Hoắc Nam Châu nhàn nhạt liếc anh ta một cái.

Lúc nào xem chẳng được.

Ánh mắt anh rất nhanh đã tìm được mục tiêu.

Những năm gần đây Trình Lê không thích giao lưu lắm, vì mỗi lần giao lưu đều bị hỏi một câu ‘cô và Phí tổng định khi nào có con’, đối với Trình Lê khi đó còn ‘không sinh được con’ thì chẳng khác gì rắc muối lên vết thương. Quen lâu rồi bây giờ cũng vậy, cô ta liền ngồi ở góc cùng Nguyễn Kiều, trước mặt hai mỹ nhân được bày mấy đĩa bánh ngọt nhỏ, Nguyễn Kiều ăn rất vui vẻ, Trình Lê nhìn mà thèm.

“Tuổi trẻ thật tốt, nếu hôm nay chị ăn chiếc bánh này, chắc chắn sẽ béo lên hai cân. Hôm đó ăn lẩu xong, chị béo lên hẳn ba cân!

Nguyễn Kiều: “Sống ở đời phải hưởng thụ kịp thời.”


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com