Trước đây Nguyễn Kiều đi theo phong cách nhu mì thanh thuần trong giới giải trí, bây giờ vì chú trọng sự nghiệp hơn nên phần lớn thời gian cô đều mặc quần áo giản dị, nhìn quen với dáng vẻ tùy tiện của cô, giờ lại nhìn thấy dáng vẻ thướt tha đặc biệt này, đẹp đến mức khiến người ta muốn giấu cô đi.
Ngay cả thợ trang điểm cũng mỉm cười nói: “Nguyễn tiểu thư còn đẹp hơn cả những ngôi sao nữ kia, hôm nay chắc chắn có thể thu hút mọi ánh nhìn.”
Nguyễn Kiều giật mình.
Cũng không cần thế.
Chỉ cần thu hút ánh nhìn của Nguyễn Phỉ và giới truyền thông là được rồi.
Mấy lần Nguyễn Phỉ nhắc đến cô, còn bắt cô đi dự tiệc đính hôn thì chắc chắn phải để giới truyền thông nhìn cho kỹ.
Nguyễn Kiều quay đầu nhìn Trình Lê, chớp mắt vô tội hỏi: “Hoắc Minh Trạch và Nguyễn Phỉ đính hôn, cần chuẩn bị quà gì không chị?”
Đi tay không có phải là không được ổn lắm không?
Nào ngờ Trình Lê nghe vậy liền trợn mắt: “Bà đây không tặng họ cái đồng hồ là tốt lắm rồi, hai đứa chó má này còn muốn bà đây tặng quà cho chúng sao? Nghĩ hay nhỉ.”
Người nhà họ Trình vốn không ưa Hoắc Minh Trạch.
Dù sao thì Hoắc Nam Châu là người nhà họ, còn Hoắc Minh Trạch thì không xứng.
Hơn nữa, Trình Lê hiện tại và Nguyễn Kiều có quan hệ tốt, càng nhìn Nguyễn Phỉ càng thấy khó chịu.
Hai đứa ngốc nghếch này nhanh chóng kết hôn rồi chết đi, thực sự khiến người ta phiền lòng.
“Yên tâm, không cần chuẩn bị. Hơn nữa, không phải là kết hôn, tiền mừng cũng không cần đưa, đi thôi, không còn sớm nữa rồi.”
Việc tiểu thư nhà họ Nguyễn là Nguyễn Phỉ đính hôn với Hoắc Minh Trạch, cháu trai duy nhất đời thứ ba của nhà họ Hoắc đã được công bố với toàn bộ giới thượng lưu từ rất lâu trước đó. Hiện tại, sự phát triển của nhà họ Nguyễn đang thụt lùi nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự quan tâm của những người trong giới. Dù sao thì nhà trai Hoắc Minh Trạch – đó chính là nhà họ Hoắc, đó chính là cháu ruột của Hoắc Nam Châu.
Trước đây, mọi người đều đồn rằng nếu Hoắc Nam Châu thực sự không hứng thú với phụ nữ, không có người thừa kế. Vậy thì gia sản đồ sộ của nhà họ Hoắc như thế này chỉ có thể rơi vào tay Hạ Minh Trạch. Và theo tình hình của thời gian trước, Hoắc Nam Châu dường như cũng có ý định trao quyền. Anh đã giao cho Hoắc Minh Trạch một công ty giải trí để rèn luyện.
Chỉ là…
“Chuyện của tổng giám đốc Hoắc và cô con gái trước đây của nhà họ Nguyễn có thật không?”
Mấy người đàn ông có mặt tại buổi tiệc đều mặc vest, tay cầm ly rượu đứng ở góc nhỏ giọng trò chuyện.
“Đa phần là thật. Anh thấy có bao giờ anh ta cho phép chuyện scandal của mình liên tục lên hot search không? Lần trước có một ngôi sao nữ tự tạo scandal không phải đã bị cấm sóng ngay trong ngày sao? Dù sao thì nghe vợ tôi nói là không bao giờ nhìn thấy ngôi sao nữ đó nữa.”
“Chậc. Cô gái đó đúng là có bản lĩnh. Nhà họ Nguyễn thì là cái gì chứ? Sao có thể so với phu nhân nhà họ Hoắc chứ?”
Mấy người nhìn nhau, lắc đầu.
Sau đó nhìn về phía chủ nhà họ Nguyễn đang chào hỏi với mọi người.
Sao lại thấy nhà họ Nguyễn sắp gặp vận rủi rồi.
Chắc chắn không phải là ảo giác.
Tại phòng nghỉ trên tầng hai của biệt thự, Nguyễn Phỉ mặc một chiếc váy dài bằng vải voan mỏng màu trắng, mái tóc dài được búi cao có hai lọn tóc trông như vô tình rơi xuống bên má, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, trông giống như một nàng công chúa. Mà trên thực tế, hôm nay Nguyễn Phỉ cũng rất phù hợp với thân phận này, vào một ngày như thế này cô ta thực sự là một nàng công chúa.
Hôm nay Tôn Vân Vân cũng đến hiện trường. Cô ta hiện được coi là chị em tốt nhất của Nguyễn Phỉ, mặc dù cái tốt nhất này phải thêm vào dấu ngoặc kép và tiền tố ‘chị em’ phải dùng hai chữ Plastic mới phù hợp hơn. Nhưng dù là Tôn Vân Vân hay bản thân Nguyễn Phỉ thì cả hai đều không bận tâm. Tôn Vân Vân tươi cười đứng bên cạnh Nguyễn Phỉ, trước tiên là vắt hết óc khen ngợi Nguyễn Phỉ:
“Phỉ Phỉ, chiếc váy này đẹp quá, nếu tôi nhớ không nhầm thì hình như tôi đã thấy ở một triển lãm nào đó rồi!”
Nghe vậy, trên mặt Nguyễn Phỉ nở một nụ cười nhàn nhạt: “Ừ, là mẹ tôi đặt may cho tôi. Nghe nói là của một nhà thiết kế tên là Avery thiết kế.”
Tôn Vân Vân vỗ tay: “Tôi biết nhà thiết kế này, ở nước ngoài, nổi tiếng lắm. Nghe nói váy do anh ta thiết kế thì ngay cả những ngôi sao nữ muốn mua cũng không mua được. Phỉ Phỉ, mẹ cô đối xử với cô thật tốt.”
Nụ cười trên khuôn mặt Nguyễn Phỉ càng sâu hơn.
Tất nhiên mẹ Nguyễn đối xử với cô ta rất tốt, kể từ khi nghe được một vài sự khó khăn mà cô ta đã từng trải qua, bà ta đã vô cùng hối hận. Mẹ Nguyễn luôn cảm thấy cô ta nên có một cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng tai nạn kia hoặc cũng có thể là dụng ý của nhà họ Trần, khiến cô ta phải chịu khổ ở nhà họ Trần suốt hai mươi năm. Vì vậy, về tiền bạc và vật chất, hầu như cô ta muốn gì thì sẽ được nấy.
Trong đôi mắt cụp xuống của Nguyễn Phỉ lộ ra một tia đắc ý nhàn nhạt, sau đó Tôn Vân Vân nhìn biểu cảm của cô ta rồi lại cười nói: “Tôi nghe nói hôm nay cô cũng mời Nguyễn Kiều đến? Cô ta cũng không biết xấu hổ mà đến đây. Tôi muốn xem hôm nay cô ta mặc gì.”
Nói rồi, cả hai cũng không do dự nữa mà chọn xuống lầu.
Vào ngày như hôm nay, Nguyễn Phỉ là người rất được chú ý. Thấy cô ta xuống lầu, cha Nguyễn liền đưa cô ta đến chào hỏi các đối tác, sau khi Nguyễn Phỉ được nhận lại, nhà họ cũng chưa tổ chức tiệc nhận thân, hôm nay đợi để làm cùng luôn. Nguyễn Phỉ cũng tỏ ra rất đúng mực, làm cho một vài đối tác của nhà họ Nguyễn liên tục khen ngợi: “Nguyễn tiểu thư thật xuất sắc. Tiếc là Nguyễn tiểu thư đã đính hôn với cậu ấm nhà họ Hoắc, nếu không tôi còn muốn làm mối cho đứa con trai thối nhà mình.”