Người phụ nữ bị gọi là chị Lâm kia mắt đỏ hoe, chỉ thẳng vào mũi Nguyễn Kiều hồi lâu, những ngón tay dưới móng tay sơn đỏ ửng run rẩy không ngừng, mới mắng được một câu: “Cô đắc ý cái gì? Người như cô chỉ xứng làm đồ chơi thôi. Nếu không phải vì khuôn mặt đó thì cô tưởng mình lấy được tỷ sao? Nhân lúc còn trẻ thì mau chóng kiếm thêm được ít tiền đi!”
Nguyễn Kiều nhìn cô ta, cười mà như không cười: “Tiếc là cô không có được khuôn mặt này.”
Chị Lâm nghiến răng.
Gặp được Nguyễn Kiều ở đây hoàn toàn là ngoài ý muốn, nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng Nguyễn Kiều cũng không nhận ra cô ta rồi. Cô ta là một hot girl mạng, trước kia từng đóng vai nha hoàn bên cạnh Nguyễn Kiều, tuy không phải là vai chính nhưng vì là vai thân phận nên đất diễn cũng khá nhiều. Lúc đó cô ta đã thấy Nguyễn Kiều không vừa mắt, cô ta gọi cô là Kiều Kiều nhưng cũng không thấy Nguyễn Kiều đối xử với mình có gì đặc biệt. Cô ta còn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Kiều tặng đồ cho một diễn viên khác đóng vai hầu gái của cô nhưng lại không tặng cho cô ta.
Lúc đó cô ta đã thấy trong lòng không được thoải mái.
Sau đó nghe nói Nguyễn Kiều là con gái bị bế nhầm của nhà giàu, cô ta cười suốt một đêm, còn đi uống rượu ăn mừng với bạn bè. Nhưng ai mà ngờ được, cô thoát khỏi nhà họ Nguyễn rồi lại đi quyến rũ Hoắc Nam Châu. Còn cô ta, cũng tiến bộ rồi, từ một nha hoàn nhỏ bé trở thành nữ thứ trong phim truyền hình, cô ta cho rằng mình có thể coi thường Nguyễn Kiều rồi, kết quả——
Kết quả là kim chủ mà Nguyễn Kiều đang dựa dẫm còn xuất sắc hơn cô ta!
Tiền Lâm tức muốn chết: “Tôi xem cô đắc ý được đến bao giờ! Thể loại người như cô sớm muộn gì cũng bị bỏ rơi.”
Nguyễn Kiều nghe vậy giọng điệu nhàn nhạt: “Không sao đâu, dù sao hơn tỷ cũng đã vào tay rồi.”
Tiền Lâm: “…”
Tiền Lâm và người phụ nữ kia nhàn nhã đi đến, rồi lại phải tức giận bỏ đi. Tiếng giày cao gót giẫm lên sàn nhà phát ra tiếng lộp cộp nghe chói tai vô cùng. Nguyễn Kiều rất bình tĩnh rửa tay lại, lau sạch rồi vứt giấy vào thùng rác, quay đầu hỏi Trình Lê: “Đi rồi sao?”
Trình Lê: “…… Đi rồi. Nhưng mà nói thật, cái miệng của em đúng là không chịu thiệt.”
Nguyễn Kiều cười tủm tỉm: “Cũng tạm thôi. Có lẽ chị không biết quãng thời gian huy hoàng năm xưa của em. Hồi tiểu học, lớp chúng em nam nữ đại chiến, cái miệng này của em đã làm biết bao nam sinh khóc thét. Chậc chậc chậc, có mấy đứa bây giờ gặp em còn đầy ám ảnh.”
Trình Lê: “…”
Thì ra đây là lý do cô độc thân.
Nhưng mà lời Hoắc Nam Châu nói… hẳn là chịu đựng được chứ nhỉ?
Trong lòng suy nghĩ lung tung, Trình Lê cúi thấp mày mắt đi theo Nguyễn Kiều ra ngoài nhưng rất nhanh cô ta phát hiện Nguyễn Kiều dừng bước, cô ta nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, khi nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước mặt, ánh mắt nhìn về phía Nguyễn Kiều với vẻ mặt đắc ý đã cứng đờ, không nhịn được bật cười.
Cô ta cũng không ngờ, hai người đàn ông này không ngồi trong phòng riêng, thế mà lại chạy ra đứng chờ ở hành lang. Tiếc là chỗ rẽ này lại là nhà vệ sinh, đừng mong nhà vệ sinh cách âm tốt thế nào, huống hồ cửa nhà vệ sinh còn mở toang.
Nguyễn Kiều hiển nhiên cũng ý thức được điều này, vẻ mặt cứng đờ khóe mắt giật giật, lắp bắp hỏi: “Hai người đến từ lúc nào thế?”
Trình Huyền phất phất tay: “Ồ, vừa mới thôi. Nghĩ đến tối nay ăn no quá nên đứng dậy đi lại một chút.”
Kết quả đi lại đến đây à?
Nguyễn Kiều thầm chửi thề trong lòng, không đợi Trình Huyền nói hết, trong lòng cô đã biết đại khái hai người này hẳn là vừa vặn không nghe thấy cô nói chuyện với cô Lâm kia. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mặc dù cô và Hoắc Nam Châu có tin đồn tình ái tràn lan nhưng dù sao đó cũng chỉ là những câu chuyện mà giới truyền thông bịa đặt để câu view, cô và Hoắc Nam Châu trong sạch –
Ngay sau đó, bên tai Nguyễn Kiều vang lên câu bổ sung của Trình Huyền: “Sau đó nghe thấy cô nói hai người chưa xác định quan hệ nhưng Hoắc Nam Châu đã tặng cô hơn tỷ rồi.”
Vẻ mặt vừa mới thả lỏng của Nguyễn Kiều lại cứng đờ, cô quay đầu nhìn Trình Huyền đang nói chuyện, Trình Huyền nhìn cô với vẻ mặt vô tội.
Nguyễn Kiều: “…”
Chết tiệt.
Trên đời này còn có chuyện gì xấu hổ hơn thế này nữa không?
Không có!
Có lẽ vì bị kíc.h thích nên khoảng thời gian sau Nguyễn Kiều hơi khép kín. Ngồi trên xe của Trình Huyền, cô trực tiếp dán một lá bùa tàng hình lên trán, thoáng nhìn còn tưởng cô đã nhảy xe. Mặc dù qua kính chiếu hậu không nhìn thấy mặt Nguyễn Kiều nhưng Trình Huyền vẫn an ủi: “Không sao đâu Kiều Kiều, chúng ta là quan hệ gì chứ? Có gì mà phải ngại chứ. Hoắc Nam Châu cũng không để ý đâu, phải không Hoắc Nam Châu.”
Cuối cùng cũng được gọi tên, khóe môi của tổng giám đốc họ Hoắc cong lên một độ cong vừa cười vừa không cười, đáp một tiếng: “Nguyễn tiểu thư đừng để ý, xét về một phương diện nào đó, lời cô nói không có vấn đề gì. Chúng ta đúng là chưa xác định quan hệ gì nhưng tôi đúng là đã tặng cô hơn tỷ rồi.”
Giọng Nguyễn Kiều âm u vang lên: “Anh đừng nói nữa, giờ tôi chỉ muốn nhảy xe.”
Hoắc Nam Châu không nhịn được cong môi lên.
…
Tối hôm đó, Nguyễn Kiều về đến biệt thự, nằm trên chiếc giường đủ cho mười người nằm, ngẩn người nhìn trần nhà. Cảnh này hôm nay đúng là mất hết mặt mũi, biết thế lúc đáp trả cô Lâm kia thì cô đã đổi cách khác rồi.
Sờ sờ mặt mình, cô lấy điện thoại ra hỏi Trình Lê: “Phí Nghiêm Thanh không đến tìm chị chứ?”
Trình Lê không ngờ Nguyễn Kiều còn nhớ chuyện này.
Nghĩ đến chuyện mình lừa Nguyễn Kiều đến đây, cô ta bỗng hơi chột dạ, liền lập tức trả lời: “Không có, chị vừa mới đổi chỗ, chắc anh ta nhất thời cũng không tìm được.”
Nguyễn Kiều nghĩ cũng phải, liền yên tâm ngủ.
Sáng hôm sau thức dậy, cô theo thường lệ lướt Weibo, nghĩ hôm nay chắc không thể có tin tức kiểu ‘Hoắc Nam Châu đêm muộn đưa Nguyễn Kiều’ gì đó chứ? Kết quả là chủ đề treo cao trên hot search lại là – Hoắc Nam Châu Nguyễn Kiều cùng bạn bè ăn lẩu.