Chiếc áo choàng đen rộng lớn phủ kín từ đầu đến chân, vành mũ che khuất gương mặt, khiến người ta không thể nhìn rõ dung mạo của cô ta.
Thân hình nhỏ bé, dù bị áo choàng che phủ nhưng vẫn có thể nhận ra đó là một người phụ nữ.
Vô Ngôn khác hẳn vẻ phóng túng thường ngày, hai tay chắp trước trán cúi chào một cách cung kính.
Bề ngoài có vẻ lễ phép, nhưng thần sắc lại vô cùng hời hợt.
Hắn ném lọ dầu thơm xác c.h.ế.t vừa lấy lại từ Cynthia về phía người áo đen.
Người áo đen đón lấy, sau đó nhanh chóng rút tay vào trong tay áo, như thể chậm một giây sẽ bị thứ gì đó cắn phải.
Vô Ngôn lạnh lùng nói:
"Ngươi nghĩ thứ này có thể đối phó với cô ta? Ngươi quá coi thường năng lực của cô ta rồi."
Cánh tay người áo đen khẽ động, như chuẩn bị bấm quyết, nhưng sau đó lại buông xuống.
"Vậy thì sao!"
"Không g.i.ế.c được cô ta, thì gây khó dễ cho cô ta cũng được!"
Giọng nói của người phụ nữ chói tai, âm điệu già nua nhưng lại cố tỏ ra dịu dàng.
Vô Ngôn khoanh tay sau lưng, ý vị sâu xa:
"Ta đã nói, việc của cô ta để ta xử lý, ngươi đừng nhúng tay vào nữa."
"Nếu ngươi còn tùy tiện ra tay với cô ta, đừng trách ta buông tay, không quan tâm nữa!"
Người phụ nữ áo đen không lộ diện, nhưng giọng nói đầy bất mãn:
"Ngươi nói nghe hay lắm, đã một tháng rồi, chẳng thấy ngươi làm gì cả!"
"Ta biết ngươi và Nguyên Trân thân như anh em, ngươi đối xử tốt với Lộc Tri Chi cũng chỉ là yêu ai yêu cả đường đi."
"Nhưng ngươi đừng quên, ngươi là người của Huyền Kính Tông, đừng diễn quá đà!"
Vô Ngôn vung phất trần, quay người rời đi.
"Ngươi cứ chờ xem!"
Phiêu Vũ Miên Miên
________________________________________
Lộc Tri Chi bỗng dưng cảm thấy bất an, cô nắm chặt thanh kiếm đồng trong túi.
Nhắm mắt niệm ba lần chú thanh tâm, cảm giác khó chịu trong lòng mới dịu đi phần nào.
Cố Ngôn Châu thấy cô nhắm mắt, miệng lẩm nhẩm, biết cô đang điều hòa khí tức, nên giữ im lặng.
Đến khi Lộc Tri Chi mở mắt, mới phát hiện Cố Ngôn Châu đang nhìn mình chằm chằm.
Lộc Tri Chi quay đi:
"Anh nhìn em làm gì?"
Cố Ngôn Châu cười:
"Xem em đang làm gì."
Lộc Tri Chi nghĩ đến cảm giác bất an vừa rồi:
"Em cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhưng em không thể tự bói cho mình, kết quả không chính xác."
"Hơn nữa, từ nhỏ sư phụ đã dạy em phải thuận theo tự nhiên, để mọi thứ diễn ra theo ý trời."
"Em chỉ hơi khó chịu một chút, điều chỉnh lại là ổn thôi!"
Lộc Tri Chi nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Chúng ta sắp đến Nam Thành rồi phải không?"
Tài xế trả lời:
"Sắp đến rồi."
Cố Ngôn Châu hỏi:
"Lục Triệu thật sự sẽ ở đây?"
Lộc Tri Chi gật đầu.
Khi xe dừng lại, hai người bước xuống.
Lộc Tri Chi lấy la bàn ra, dùng linh lực kích hoạt.
Kim la bàn quay cuồng, chỉ về một hướng.
"Đi về phía đó."
Phía nam kinh thành là một công viên đất ngập nước. Để bảo tồn hệ sinh thái nguyên bản, nhà phát triển không xây dựng nhiều, chỉ làm một số con đường và rào chắn quanh các hồ nước nguy hiểm.
Hôm nay là ngày làm việc, công viên vắng vẻ.
Hai người đi theo hướng la bàn chỉ, từ xa đã thấy Lục Triệu đang câu cá bên một cái ao nhỏ.
Ao này là một dịch vụ của công viên, khách câu cá phải trả tiền theo cân nặng cá bắt được.
Lục Triệu mặc bộ vest, tóc tai rối bù, như thể cả đêm không ngủ.