Ta ở Bình Vọng Cung mười ba năm, mỗi ngày cùng các đệ tử khác luyện võ, so tài, cảm giác khi tiếp xúc cơ thể đều là cứng nhắc.
Nhưng bây giờ, ta đang ôm một cục nhỏ mềm mại, thật sự đến một hơi thở mạnh cũng không dám, tim chỉ thiếu chút nữa là nhảy ra khỏi lồng ngực.
Từng đợt hương thơm thoang thoảng từ người nàng truyền đến khiến ta choáng váng vô cùng, mơ hồ cảm thấy gân mạch trên hai cánh tay hơi nhảy nhót.
Cẩn thận đặt nàng lên giường, rồi nín thở kéo chăn lên đắp cho nàng. Hận không thể một bước ra khỏi phòng rồi bay lên mái nhà, hít thở một hơi thật sâu.
Sau này trong một khoảng thời gian rất dài, mỗi khi nhìn thấy tiểu bánh bao, ta đều có thể nhớ lại cảm giác đêm đó, vừa choáng váng vừa hưng phấn, còn sâu sắc hơn cả ký ức về việc luyện công tẩu hỏa nhập ma.
Thế là, lần đầu tiên ta nảy sinh một ý nghĩ như vậy: Hay là... lén mang nàng đi đi.
Tô Thanh và tiểu bánh bao không giống nhau, chỗ nào cũng không giống nhau.
Tô Thanh rất đẹp, rất thanh cao.
Tiểu bánh bao thích lẽo đẽo theo sau nàng ấy gọi nàng ấy là tỷ tỷ, nàng ấy trông lạnh lùng nhạt nhẽo, đối xử với tiểu bánh bao không đến nỗi tệ, nhưng cũng không mấy thân thiết.
Lại luôn thích nói ra những lời lẽ kỳ lạ.
Nữ tử như vậy đã được định sẵn là phi phàm.
Sau này, trong một bữa yến tiệc trong hoàng cung, Tô Thanh vì một điệu múa mà được Thái tử để mắt đến, định làm Thái tử phi.
Tiểu bánh bao bắt đầu tự mình làm bánh ngọt rồi ngày ngày ở trong bếp, khiến gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bột mì, cách một quãng xa cũng có thể ngửi thấy một mùi hương... ngọt ngào lan tỏa từ khắp người nàng.
Không như Tô Thanh thích luyện vũ, luyện chữ, luyện cầm, có lẽ tiểu bánh bao thích nhất là ăn uống.
Mỗi lần nàng nghiên cứu ra món bánh ngọt mới, việc đầu tiên là mang đến chỗ Tô Thanh, sau đó chờ đợi được khen ngợi.
Tô Thanh cũng rất ủng hộ, dù chỉ chạm môi một chút cũng có thể diễn tả như thể rất ngon miệng.
Sau này ta cũng lén lút nếm thử vài lần, quả thật là ngọt đến phát sợ.
Những ngày thường, tiểu bánh bao thích leo lên cây theo cái thang, đó là một cây hòe hoa to lớn, tiểu bánh bao thích ở trên đó.
Đây có lẽ là việc nguy hiểm nhất nàng từng làm.
Lần đó nàng nằm trên cây ngủ thiếp đi, ta bay đến bên nàng, sờ thử gương mặt nàng, rất mềm, như một chiếc bánh bao nóng hổi vừa ra lò.
Nàng tên Tô Nhiễm, nếu ta nói chi bằng cứ gọi là Tô Nhuyễn thì hơn.
Anan
Ta sợ nàng trở mình rơi xuống, thế là trực tiếp ngồi trên cây bầu bạn với nàng cả buổi chiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày hôm sau trời đổ một trận mưa lớn, tiểu bánh bao ở chỗ Tô Thanh cả ngày, nhưng thực ra Tô Thanh chỉ luyện chữ và đ.á.n.h đàn của mình, còn tiểu bánh bao thì ở một bên nghe nghe nhìn nhìn.
So với tiểu bánh bao, những việc Tô Thanh làm mỗi ngày lại khá là có quy luật.
Có lẽ, ngoài gương mặt Tô Thanh ra, không có điều gì hấp dẫn bằng tiểu bánh bao.
Không đúng, gương mặt tiểu bánh bao tuy nhỏ nhắn, nhưng nhiều thịt, véo lên mềm mềm, nếu thực sự nói ra, cũng không kém gì Tô Thanh.
Gương mặt Tô Thanh, đại khái là một lớp da diễm lệ bọc lấy xương cốt.
Ta nhớ đó là một buổi tối sau cơn mưa, tiểu bánh bao đột nhiên vui vẻ làm một đống bánh ngọt, ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy một nam tử trẻ tuổi nhảy tường xông vào sân tiểu bánh bao.
Ta vừa định ra tay, đã thấy tiểu bánh bao lao tới ôm chầm lấy hắn.
Hắn tên Nghiêm Thần, là thanh mai trúc mã của tiểu bánh bao.
Cảm giác đó nên hình dung thế nào đây? Đại khái là thứ mà mình trông coi đã lâu, đột nhiên có một ngày bị người ta cướp đi.
Hắn ta là độc tử nhà tướng quân lân cận, vừa từ chiến trường trở về.
Từ khi hắn ta trở về thường xuyên nhảy tường đến tìm tiểu bánh bao, mỗi lần đến đều mang theo đủ loại thức ăn, dỗ dành tiểu bánh bao vui vẻ không thôi.
Ta chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c hơi chua xót, khó chịu, phải uống chút rượu để trấn an.
Sau này, hắn ta trở nên bận rộn, bận xử lý đủ loại chuyện, thời gian ở bên tiểu bánh bao cũng ít đi.
Tiểu bánh bao lại như một kẻ ngốc nghếch, một chút cũng không để tâm, mỗi ngày đều ngóng trông trong sân.
Đêm hội đèn lồng đó, hắn ta nói với tiểu bánh bao rằng đã có thời gian rảnh, có thể đưa nàng ra ngoài chơi, kết quả chơi được một nửa, hắn ta lại có việc đột xuất phải rời đi một lát, giao tiểu bánh bao cho mấy tên thuộc hạ của mình.
Giữa dòng người đông đúc, tiểu bánh bao xách đèn hoa đi khắp nơi nhìn ngó lung tung, rồi... bị người ta va phải.
Là một công tử cẩm y có vẻ mặt phong lưu: "Tại hạ Lý Dục Phong, dám hỏi cô nương khuê danh, vừa rồi thật sự xin lỗi, là tại hạ không nhìn rõ đường." Công tử phong lưu gấp quạt lại, khẽ cúi đầu mỉm cười.
Tiểu bánh bao nhặt đèn hoa lên, xua tay, nói một tiếng "không sao" rồi định rời đi, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái.
Người kia chặn tiểu bánh bao lại, nhất định muốn biết tên nàng.
Thấy vậy, mấy tên thuộc hạ liền chắn trước mặt tiểu bánh bao. Rất nhanh, bọn họ liền xảy ra tranh cãi, trong hỗn loạn tiểu bánh bao bị tên công tử phong lưu kia bắt lấy.
Chờ đến khi ta kịp phản ứng, đã đá ngã tên kia, ôm tiểu bánh bao bay sang một bên.