Tỷ tỷ ta tên Tô Thanh, đích nữ phủ Thừa tướng, là một tuyệt thế giai nhân nghiêng nước nghiêng thành. Từ Thái hậu cho đến kẻ ăn mày, không ai là không tán dương dung mạo của tỷ ấy.
Thân hình yểu điệu, gương mặt như họa, đôi môi son căng mọng, khiến người ta nhìn vào đã muốn hôn lên.
Ta rất hâm mộ tỷ tỷ vì tỷ ấy không chỉ dung mạo xinh đẹp mà còn đa tài đa nghệ. Tại yến tiệc trong cung nửa tháng trước, một điệu múa của tỷ ấy đã khiến Thái tử lập tức cầu hôn trước mặt văn võ bá quan.
Lúc ấy, miệng ta còn đang nhét đầy bánh ngọt, ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân mặc long bào trên cao khẽ phất tay, ban hạ hôn sự.
Ta tên Tô Nhiễm, thứ nữ phủ Thừa tướng, từ nhỏ đã sống dưới cái bóng của tỷ tỷ. Dung mạo bình thường, cầm kỳ thi họa không tinh thông, thứ duy nhất ta có thể tự hào chính là tài nấu nướng.
Phụ thân ta là Thừa tướng đương triều. Hôm đó, người gọi ta và tỷ tỷ ra tiền viện, nói muốn sắp xếp thị vệ cho chúng ta.
Thị vệ được phân cho ta tên Tống Hoài, là một nam tử.
Thị vệ của tỷ tỷ là ba nữ tử.
Tống Hoài và ba nữ tử kia đều là đệ tử Bình Vọng Cung. Phụ thân ta quen biết sư phụ bọn họ, do nhận lời thỉnh cầu của người, Cung chủ Bình Vọng Cung mới phái họ đến bảo vệ ta và tỷ tỷ trong thời hạn ba năm.
Ước chừng nửa tháng sau, ta mới nhận ra Tống Hoài không hề muốn làm thị vệ của ta. Nghĩ lại cũng phải, hắn thanh tú tuấn lãng, võ nghệ cao cường, bị phái đến bảo vệ ta thật sự... có chút đại tài tiểu dụng.
Thay vì làm thị vệ cho ta, ta nhìn ra được hắn càng mong muốn bảo vệ tỷ tỷ hơn.
Giọng nói của Tống Hoài rất dễ nghe, nhưng hắn chỉ dùng giọng nói hay đó để ca ngợi tỷ tỷ. Ví như, dung mạo của đại tiểu thư ngay cả tiên tử trên trời cũng phải nhường ba phần, cầm nghệ của đại tiểu thư đủ sức khiến cung đàn vấn vít suốt ba ngày, đại tiểu thư...
Còn đối với ta, Tống Hoài lại chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Tiểu tiểu thư có chút ngốc nghếch."
Tống Hoài chẳng có chút dáng vẻ của một thị vệ nào cả, hắn ăn nói hoa mỹ, hành động táo bạo, thường xuyên chọc tỷ tỷ cười tươi roi rói, còn biểu diễn kiếm thuật cho tỷ tỷ xem.
Còn ta chỉ có thể đứng bên cạnh lắng nghe. Ta không hiểu, Tống Hoài rõ ràng là thị vệ của ta, tại sao lại không đến dỗ dành ta, mà cố tình đi dỗ tỷ tỷ vui vẻ.
Đối với câu hỏi này, Tống Hoài đáp: "Tỷ tỷ của người xinh đẹp mà!"
Thế là, ta cũng bắt đầu chú trọng đến khuôn mặt mình, đối diện gương đồng thoa một đống son phấn lộn xộn, nhìn kỹ lại chẳng qua chỉ là Đông Thi bắt chước mà thôi, nên gọi người mang nước sạch đến rửa mặt.
Ta có chút bực mình, từ trong tủ lật ra một chiếc túi thơm màu xanh đậm, trên đó thêu chữ Tống bằng chỉ tơ màu nguyệt quang. Ta lại nhìn khối ngọc thạch đặt bên cạnh, hồi lâu sau, khẽ thở dài một tiếng rồi đặt túi thơm về chỗ cũ.
Năm năm trước, ta đã từng gặp Tống Hoài.
Hôm đó là Tết Nguyên Tiêu, ta và tỷ tỷ lén lút trốn ra phủ đi chơi. Không ngờ lại bị người ta xô đẩy lạc mất nhau giữa phố. Tìm không thấy tỷ tỷ, ta lại không nhớ đường về phủ, thế là bật khóc giữa đám đông.
Tống Hoài xuất hiện đúng vào lúc này. Hắn mặc một thân cẩm y màu sương, khom người xuống, cười nói với ta: "Muội muội khóc thật xấu xí."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta tức giận ngẩng đầu nhìn hắn, chợt khựng lại. Vị ca ca này thật sự rất tuấn tú.
Sau đó, Tống Hoài đã đưa ta về. Hắn bảo ta gõ cửa vào nhà rồi mới rời đi. Ta vào nhà rồi chợt nhớ ra chưa hỏi tên hắn, bèn vội vàng quay lại, nhưng đã không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa, chỉ có một khối ngọc thạch rơi lại ở chỗ hắn từng đứng.
Dưới ánh trăng mờ ảo, chữ khắc trên ngọc thạch đặc biệt bắt mắt.
Hoài.
Hôn kỳ của tỷ tỷ và Thái tử được định vào nửa năm sau.
Hôm ấy, ta và tỷ tỷ cùng nhau đi chùa thắp hương. Trong xe ngựa, ta bưng chén trà cẩn thận hỏi: "Tỷ tỷ có thích Thái tử không?"
Thật ra ta không muốn biết tỷ tỷ có thích Thái tử không, điều ta muốn hỏi là tỷ ấy có thích Tống Hoài không.
Tống Hoài tuấn tú như vậy, còn biết chọc tỷ ấy cười nữa.
Tỷ tỷ khẽ nhấp một ngụm trà, ý cười tràn lên khóe mi: "Nhiễm Nhiễm, tỷ có thích Thái tử hay không không quan trọng, quan trọng là Thái tử thích tỷ mà."
Anan
Ta nghẹn lời, chần chừ hồi lâu, lại cất tiếng: "Vậy tỷ tỷ có thích..."
"Ôi tiểu Nhiễm Nhiễm, mục tiêu của tỷ là ngôi vị Hoàng hậu, tình yêu gì đó không quan trọng." Tỷ tỷ véo má ta, nụ cười trong mắt không hề suy giảm.
Ta trợn tròn mắt, cảm thấy lời tỷ tỷ nói thật kỳ lạ, nhưng lại có vẻ rất có lý.
Từ nhỏ đã như vậy, tỷ tỷ luôn nói ra những lời ta không hiểu cho lắm nhưng lại thấy rất lợi hại. Những lời này, tiên sinh cũng chưa từng dạy qua.
"Tiểu Nhiễm Nhiễm, làm nữ nhân nhất định phải có dã tâm."
"Nhiễm Nhiễm thân ái, muội phải nhớ kỹ, nam nhân đều là những kẻ bạc bẽo, đều không đáng tin cậy."
"Đọc sách nhiều, ít ăn vặt, ngủ nhiều."
Những lời như vậy tỷ ấy còn nói rất nhiều.
Tống Hoài thường xuyên nhắc bên tai ta rằng: "Tỷ tỷ của ngươi sao lại kỳ lạ đến vậy? E rằng nàng ấy cũng giống như ta mà thôi!"
Mỗi lần nghe thấy lời này, ta đều nghẹn một hơi trong lồng ngực, khó chịu đến mức nước mắt lưng tròng, không thèm để ý đến hắn.
Sao chứ? Tỷ tỷ và hắn đều xinh đẹp y như nhau, chỉ có ta là không giống thôi ư?