Thế Tử Phi Kiên Quyết Hòa Ly

Chương 6



Đúng lúc ấy, phu nhân Thẩm từ nơi nghe lén chạy xộc vào.

Bà là cửa ải thứ hai trong cuộc hòa ly này. Bà từng yêu quý ta, nhưng giờ chẳng còn cảm tình. Bà muốn ta và Thẩm Như hòa ly, nhưng không muốn thấy con trai đau khổ, cũng không muốn hắn tổn hại danh tiếng.

Cân nhắc lợi hại, tốt nhất là ta phải nhẫn nhịn, tiếp tục làm thê tử của Thẩm Như.

Nhưng ta không đồng ý. Bà liền nổi giận.

Bà vừa cho người đỡ Thẩm Như dậy, vừa hô gọi phủ y.

Khi mọi thứ đã yên ổn, bà cố nén giận, giọng nghẹn ngào trách móc: “Minh Trúc, ta thật không ngờ con lại tuyệt tình đến thế, dùng cái chết để uy hiếp Thẩm Như.”

“Sao con có thể ích kỷ đến vậy, chẳng hề nghĩ đến nó. Thẩm Như đã hai mươi lăm tuổi, Thẩm gia gia tộc lớn, cần có người nối dõi. Sao con lại không hiểu trách nhiệm và nỗi lòng của hắn?”

“Con thật là máu lạnh, cứ nhắc đến ngoại thất. Nàng ấy không phải người ngoài, mà là biểu muội của Thẩm Như, tên là Liễu Vân. Nàng ấy lớn lên bên hắn, có tình cảm sâu đậm, hết lòng vì hắn. Làm thiếp, nàng ấy cũng sẽ tận tụy hầu hạ con. Cớ sao con không thể bao dung cho một nữ tử khiêm nhường, chỉ muốn nối dõi tông đường?”

“Hơn nữa, đứa trẻ sẽ mang họ con, sống dưới danh nghĩa con, để con có thể hưởng niềm vui gia đình. Sao con lại cố chấp không hiểu lý lẽ, chẳng biết nhân tình, chẳng thể dung tha?”

Bà trách móc không ngừng, chẳng hề nhắc đến lời thề của Thẩm Như, cũng chẳng đoái hoài đến vết thương mà hắn đã gây cho ta.

Ta quỳ xuống, lạy bà một cái: “Phu nhân, ta đúng như lời bà nói, là kẻ ích kỷ, thật không thể ở lại Thẩm phủ thêm nữa. Xin bà bảo Thẩm Như với ta hòa ly.”

Giải thích cũng vô ích, đôi ta đã khác biệt, chỉ mong một lần ra đi yên bình.

Phu nhân không ngờ ta không hề phản bác, mà còn đặt bà vào thế khó, bà không kìm nổi, lớn tiếng: “Hòa ly? Con toan tính gì, dám để ta làm kẻ xấu, để Thẩm Như với con hòa ly? Con nghĩ gì chứ? Con và Thẩm Như đã thành thân tám năm, sao có thể nói hòa ly là hòa ly ngay được?”

Ta ngước mắt, bình tĩnh đáp: “Phu nhân Thẩm, ta không muốn nói nhiều. Người và lão Hầu gia thành thân hàng chục năm mà hậu viện chỉ có mình người, hơn ai hết, người hiểu rõ vì sao ta nhất định phải hòa ly.”

Bà sững người, như bị chạm vào vết thương xưa cũ. Sắc mặt dần tái nhợt, tựa hồ như đang nhớ lại điều gì.

Một lúc sau, bà lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn không cam lòng: “Nhưng con đâu thể nói không yêu là không yêu. Con dứt áo ra đi, có bao giờ nghĩ đến Thẩm Như sẽ thế nào nếu con rời bỏ nó?”

Ta điềm nhiên đáp: “Khi người ép hắn đến với Liễu Vân, người có từng nghĩ sau này hắn sẽ ra sao? Ta nghĩ người đã tính toán cả rồi. Người đoán rằng, dù cuối cùng có làm ta rời đi, Thẩm Như rồi cũng sẽ ổn.”

Thẩm Như nghe xong, khuôn mặt nhợt nhạt, chịu không nổi mà ngất lịm.

Thấy Thẩm Như phun máu và ngất xỉu, phu nhân Thẩm không khỏi hoảng hốt. Phản ứng của hắn đã vượt ngoài dự liệu của bà.

Bà nghiến răng, hỏi ta: “Quách Minh Trúc, nhất định phải hòa ly sao? Thật sự không còn đường lui nào sao?”

Ta kiên quyết đáp: “Phải, chính tay người đã hủy hoại tương lai của ta và Thẩm Như. Theo giao ước năm xưa, nếu hắn tìm người khác, ta sẽ hòa ly. Quan phủ đóng dấu làm chứng, mọi người đều đã thấy.”

Thái độ dứt khoát của ta khiến phu nhân Thẩm nổi cơn giận dữ. Bà chỉ tay vào ta, giận dữ gào lên: “Giao ước? Giao ước! Đó là cái cớ cho con sao? Quách Minh Trúc, con nghĩ con vẫn là thiên kim tiểu thư của Tướng phủ sao? Con không biết vị trí của mình ở đâu à? Ngày xưa, con có cha mẹ và các ca ca để nương tựa, còn bây giờ con còn ai? Con chỉ còn Thẩm Như, chỉ còn Thẩm phủ!”

Bà không ngại đay nghiến vào nỗi đau của ta.