“Là quý phi đã sớm sai người theo dõi tẩm cung của Thuần Tần nương nương,” bà ta khai, “Nương nương cũng đã biết chuyện Thuần Tần mang thai, nên mới mạo hiểm sử dụng độc dược, mong muốn một xác hai mạng. Nhưng không ngờ, Thuần tần lại không hề hấn gì.”
Lão ma ma tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Nô tỳ chỉ là nghe lệnh làm việc, xin hoàng thượng tha mạng!”
Hoàng thượng tức giận đến đỏ mặt, ánh mắt nhìn Nhạc quý phi tràn đầy căm phẫn, như thể muốn nuốt chửng nàng ta. Hắn tiến lên, tát mạnh nàng một cái, nghiến răng phun ra hai chữ: “Độc phụ!” rồi lập tức muốn phế bỏ tước vị của Nhạc quý phi.
Ta vội vàng lao vào lòng hoàng thượng, nhẹ nhàng dỗ dành: “Hoàng thượng, quý phi nương nương chỉ là quá yêu ngài nên mới hồ đồ trong giây lát. May mắn là thần thiếp và hoàng nhi đều bình an vô sự. Hoàng thượng và nương nương đã có nhiều năm gắn bó, chi bằng chỉ phạt nàng ấy cấm túc thôi, được không?”
Ta nói với vẻ chân thành, khiến hoàng thượng vô cùng cảm động và không ngớt lời khen ngợi tấm lòng rộng lượng của ta.
Hoàng thượng càng thêm thương xót vì những ủy khuất mà ta phải chịu, lập tức nâng ta lên hàng phi, phong làm Thuần phi.
Trong khi đó, Nhạc quý phi dù giữ được tước vị nhưng chỉ có thể ngồi thất thần trên mặt đất, lẩm bẩm kêu oan mà không cách nào biện minh.
Hoàng thượng ôm ta rời đi, không hề ngoái lại. Ta khẽ quay đầu, ném cho quý phi một ánh mắt khiêu khích. “Chủ nhân nhỏ bé của ta, ta đang từng chút từng chút trừng phạt những kẻ ác này. Người ở trên trời có linh thiêng chắc hẳn cũng vui lòng, phải không?”
Kể từ khi mang thai, ta trở thành người quý giá nhất trong cung, đến cả thái hậu luôn chuyên tâm lễ Phật cũng ban tặng vô số vật phẩm và sai người đến chăm sóc ta từng li từng tí.
Hoàng thượng càng thêm lo lắng, sợ rằng ta gặp phải bất trắc gì, nên lúc nào cũng nâng niu, chiều chuộng ta trong lòng bàn tay. Chỉ là hắn còn e ngại việc ta mang thai, nên mỗi đêm chỉ ôm ta vào lòng ru ta ngủ, kiềm chế mọi ham muốn, cũng không tìm đến các phi tần khác.
Khi thai nhi đã ổn định sau ba tháng, ta đỏ mặt nhẹ nhàng trêu chọc hắn, giúp hắn giải tỏa một lần. Eo ta vốn thon thả, dù đang mang thai vẫn nhẹ nhàng như thiếu nữ, khiến hoàng thượng chỉ vừa gần gũi chút ít đã hoàn toàn bị mê hoặc, không thể kiềm chế bản thân.
Những phi tần định tranh thủ ta đang mang thai để giành lại sự sủng ái từng người đều tức tối, ghen tức đến nghiến răng.
Đêm nọ, khi ta đang chăm sóc hoàng thượng nghỉ ngơi, người từ cung của Nhạc quý phi lại đến mời hoàng thượng. Nàng ta đã được giải cấm túc, thường tìm cớ để đến cung của ta giành lấy hoàng thượng.
Ta thầm tính, đây đã là lần thứ năm trong tháng này.
Hoàng thượng đã nếm trải sự dịu dàng của ta nên cũng không còn hứng thú với những nữ nhân khác.